Biết được Hứa Dịch Châu muốn đến nhà xem mèo, ánh mắt thẳng tắp của Chung Lê quan sát anh ta hai giây, bỗng nhiên mỉm cười: "Vậy tôi đương nhiên rất hoan nghênh nha."
Hứa Dịch Châu tuyệt đối không cảm thấy đây là tín hiệu thân thiện, ngược lại còn nghỉ ngờ liếc mắt nhìn cô một cái.
Lúc về đến nhà, mắt thấy Chung Lê cực kỳ thuận tay đem áo gió cởi ra đưa cho Phó Văn Thâm, ngồi lên ghế, duỗi chân bảo Phó Văn Thâm cởi giày cho mình.
Động tác phải nói là rất tự nhiên, cứ như đã diễn tập cả trăm ngàn lần, khắc thành thói quen trong xương cốt.
Theo lý mà nói, nếu không phải Phó Văn Thâm bình thường đến không thể bình thường hơn, Hứa Dịch Châu còn phải hoài nghi có phải Chung Lê hạ cổ gì anh hay không.
Tuế Tuế từ trong trong phòng ngủ Phó Văn Thâm đi ra, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ, đi hai bước duõi lưng một cái, lại đi thêm hai bước nữa rồi ngáp một cái.
Hứa Dịch Châu đối với đại tiểu thư Chung Lê hất mũi trừng mắt, nhìn thấy mèo của cô ngược lại rất ôn nhu.
"Đã lớn vậy rồi.', anh ta nhấc ống quần ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Tuế Tuế, "Lại đây."
Có thể là do chủ sao vật vậy, Tuế Tuế mười phần cao ngạo đối với Hứa Dịch Châu, liếc mắt một cái, cũng không thèm để ý, ngồi xổm xuống tại chỗ bắt đầu liếm móng vuốt.
Hứa Dịch Châu gọi "Tuế Tuế" nửa ngày, nó cứ như điếc có chọn lọc, không hề phản ứng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397572/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.