Khi Chung Lê đến đón Tây Tây, con mèo mà cô đã nuôi 15 năm, đã xa nhau trong một thời gian ngắn nhưng nó không xa lạ với cô chút nào.
Là con mèo yêu quý của Chung đại tiểu thư, Tây Tây sống cuộc sống phú quý của một con mèo trên vạn mèo, được nuôi dưỡng mập mạp, lông mượt và mềm mại, đặc biệt là có cái đuôi giống như một chiếc chổi lông vũ, bước đi như một con sư tử nhỏ xinh đẹp và oai phong.
Nhưng nó là một con mèo to kiêu ngạo, ngoại trừ việc rất bám Chung Lê, khi Chung Lê không ở nhà thì sẽ bám lấy Tân Nghiên, đối với những người khác thì hờ hững lạnh lùng.
Tuổi tác của nó cũng lớn rồi nên không thích vận động nhiều, luôn thích uể oải nằm ở một vài chỗ cố định, bình thường khi người nhà họ Chung đi tới đi lui xung quanh nó, nó cũng không thèm liếc nhìn.
Nhìn thấy chủ nhân đã đi xa nhiều ngày như vậy, Tây Tây nể mặt cô mà xuống giường, chủ động dụi vào lòng Chung Lê mấy lần để bày tỏ sự nhớ nhung, rồi lại nằm xuống.
Chung Lê đã đưa nó đến vịnh Thiên Phụ, cả quãng đường đều rất ngoan ngoãn, dù sao nó cũng là một con mèo 15 tuổi rồi, có kinh nghiệm phong phú về cuộc sống của loài mèo, vì vậy không quá sợ hãi khi đến một môi trường mới, tự mình dò xét lãnh địa mới một lượt, sau khi đã tiêu hao hết năng lượng trong một ngày, nó tìm vị trí thoải mái nhất gần Chung Lê, và bình yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397562/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.