Rẽ phải vào một căn phòng ngập tràn ánh sáng, bàn trang điểm ở cạnh cửa sổ sáng bưng, các loại đồ trang điểm, nước hoa được bày ngay ngắn trong tủ kính, đi sâu vào trong có một phòng để đồ rất rộng rãi, quân áo nhiều đến hoa cả mắt, còn có cả tủ âm tường, tủ kính †rung tâm dùng để chứa phụ kiện.
Nói tóm lại, đây là một phòng ngủ công chúa sang trọng.
Chung Lê xoay một vòng, càng nhìn càng thấy quen mắt, sau khi bước ra thì hỏi Tân Nghiên: "Chủ nhân của phòng ngủ này là ai?"
Tần Nghiên còn tưởng rằng cô nhớ ra gì đó, nên có chút mong chờ hỏi: "Làm sao vậy?"
“Con nghỉ ngờ cô ấy là chị song sinh thất lạc của con, chúng con thích đồ giống hệt nhau.” Chung Lê hỏi:
“Mẹ, có thật là mẹ chỉ sinh mình con thôi sao?”
Tần Nghiên: "......... `
Khi Phó Văn Thâm rời công ty thì đã hơn chín giờ.
Có một sự lạnh giá hiu quạnh trong đêm đầu đông, một vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên trời đêm xanh †hãm, và một vài ngôi sao rải rác không dễ thấy được trong thành phố rực rỡ.
Hứa Dịch Châu gọi điện thoại hẹn anh đi uống nước, ánh đèn nê-ông ngoài cửa sổ xe xẹt qua khuôn mặt nghiêm nghị của Phó Văn Thâm, lướt qua giọng nói lạnh lùng của anh: “Tôi không đi."
"Bây giờ cậu đang về nhà ư?” "Ừm"
Hứa Dịch Châu rất bực mình về người anh em tốt của mình, anh ta đã uống vài ly nên không nhịn được đã càm ràm mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397561/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.