Khi tổng giám đốc đi ngang qua, ông ta bị cô ta chặn lại, bà cười với tổng giám đốc còn lịch sự hơn cả người phục vụ: “Tùng tổng, tôi cũng muốn đeo thử sợi dây chuyền này.”
'Tổng giám đốc khế mỉm cười: “Thật xin lỗi, bộ này là †rang sức sưu tập của chúng tôi, không có cho khách đeo.
“Cô ấy không phải đang đeo đó sao." Địch phu nhân liếc Chung Lê một cái, ánh mắt thực nóng bỏng: “Nếu ông lấy ra rồi, tiện thể tôi đeo thử cũng có sao đâu.”
Tổng giám đốc lại mỉm cười, lịch sự từ chối: “Đây là đặc quyền của phu nhân chúng tôi.”
Chung Lê đã yêu bộ trang sức hồng ngọc này ngay †ừ cái nhìn đầu tiên, cô sờ chiếc vòng trên cổ và nói với Mạnh Nghênh: “Nhìn xem, nó thực sự vừa vặn trên cổ tớ, nó sinh ra là để dành cho tớ vậy."
Mạnh Nghênh cũng nhìn thẳng vào mắt cô: “Bảo bối, cậu thật đẹp, tớ cảm giác trên đó viết tên cậu.”
Chung Lê không bỏ xuống được, càng xem càng thích, quay đầu nhìn tổng giám đốc, ánh mắt sáng ngời tràn đầy chờ mong: “Tôi muốn bộ này.”
Cái nhìn này thực sự không thể chịu nổi.
'Tổng giám đốc kinh ngạc nói: “Phu nhân, bộ trang sức này để bán đấu giá..”
Chung Lê nhìn ông ta.
'Tổng giám đốc ho nhẹ một tiếng, nói với cô: “Chờ một chút.”
Năm phút sau, tổng giám đốc trở lại mang theo tin tức tốt: “Phó tổng nói phu nhân thích, liền mang đi.”
Chung Lê hơi ngạc nhiên: “Chồng tôi nói vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397555/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.