Hôm qua Chung Lê đã tận mắt chứng kiến tình hình của bà cụ, lúc bệnh tình nguy kịch bên cạnh một người cũng không có, quả thật rất đáng thương.
"Dì mau đi đi." Chung Lê lập tức đồng ý, cuối cùng dặn dò: "Nếu một mình dì bận quá, có việc gì cần giúp cũng có thể gọi điện cho tôi."
Dì Ngô là bảo mẫu nên xin phép chạy tới bệnh viện chăm sóc người khác là không thích hợp, lúc đầu còn có chút lo lắng, nhưng Chung Lê sảng khoái đồng ý khiến bà ta thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù bình thường đại tiểu thư yếu ớt, những việc có thể để người khác hầu hạ sẽ không tự mình làm, nhưng vào thời điểm mấu chốt cũng rất thông cảm cho. người khác, dễ nói chuyện.
Dì Ngô cảm kích trong lòng, bà ta liên tục gật đầu, lúc đang định đi ra ngoài thì đột nhiên dừng lại, do dự nhìn về phía Phó Văn Thâm.
Dường như lúc này bà ta mới nhớ ra, Phó Văn Thâm mới là chủ nhân của mình, nên xin phép với Phó Văn Thâm mới đúng.
Bà ta dè dặt giải thích: "Cố phu nhân ở tòa 3 đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu vào ngày hôm qua., bây giờ tình hình không ổn lắm, con gái bà ấy cũng không ở bên, cũng không có bạn bè nào....... `
Phó Văn Thâm không truy cứu, sau khi hỏi bệnh viện nào liền bảo lái xe đưa bà ta đi.
Sau khi bà ta rời đi, bầu không khí kỳ lạ lúc nãy cũng đã tiêu tan.
Chung Lê chải mái tóc gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397542/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.