Dì Ngô đang sấy tóc cho Chung Lê thì nghe thấy Phó Văn Thâm gọi mình.
Bà ta quay đầu lại thì thấy anh đứng ở cửa, nói: "Dì có điện thoại kìa."
Dì Ngô vội bỏ máy sấy xuống, đi ra ngoài nghe máy, Chung Lê sờ tóc mình vẫn còn ướt, cô quay đầu lại nhìn Phó Văn Thâm.
Hôm nay tên cặn bã rất tự giác, đứng đối diện với cô, không cần đợi cô nói đã chủ động hỏi: "Cần giúp không?”
Chung Lê: "Có chứ."
Phó Văn Thâm đi vào, cầm lấy máy sấy dì Ngô vừa bỏ xuống. Anh đứng cạnh Chung Lê, ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy tóc cô, tiếp tục giúp cô sấy tóc.
Động tác dịu dàng cẩn thận, tay cầm tóc cô lẫn tốc độ gió thổi từ máy sấy cũng đều cực kỳ nhẹ nhàng.
Nhưng kinh nghiệm của anh trên phương diện này. vân còn nhiều thiếu sót, hiệu suất không cao, sấy nửa ngày chưa thấy kết quả đâu.
Với cái tốc độ này, tóc cô dày như vậy, sấy nửa tiếng nữa cũng chưa khô.
Chung Lê ngửa đầu, đôi mắt màu nâu ngước lên nhìn anh, hỏi: "Lần đầu anh sấy tóc cho người khác đấy à”
Phó Văn Thâm cụp mắt.
"Sấy chậm quá." Chung Lê khoa tay múa chân dạy anh, "Anh có thể cho ngón tay vào, động động một chút, như vậy tóc bên trong cũng được sấy."
"Nếu có thể thì giúp tôi mát xa da đầu cũng được."
Phó Văn Thâm im lặng nhìn cô hai giây, nói: "Quay lại đây."
Chung Lê quay người chín mươi độ, ngồi đối diện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397541/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.