điểm ban đầu của nơi này là bảo tàng Vân Nghi, sau khi bảo tàng cũ được di dời, mảnh đất này đã được chuyển quyền sở hữu vào tay của nhà họ Trình, nó được đứa cháu trai nhỏ được sủng ái nhất sử dụng để mở một câu lạc bộ, và dùng một số tiền lớn để thuê một nhà thiết kế lớn người nước ngoài, cải tạo mất hơn hai năm. Nó mới mở được một thời gian, có nhiều bạn bè được mời tham gia, bao gồm cả Hứa Dịch Châu.
So với “thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi” Phó Văn Thâm, người luôn hiếm khi xuất hiện trong các loại xã giao như thế này thì Hứa Dịch Châu lại là người luôn có mối quan hệ thân thiết và kết giao với rất nhiều người. Khi ai đó nói đến nhị cậu chủ của nhà họ Hứa thì hầu như mọi người ai cũng đều biết đến anh ta.
Khách ngồi xe lăn đến câu lạc bộ không nhiều, mà người ngồi xe lăn màu hồng lại càng hiếm.
Chính vì vậy trên đường đi Chung Lê nhận được rất nhiều sự chú ý, có hai người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy dường như nhận ra Phó Văn Thâm, họ đứng che miệng bên cạnh, mở to mắt nhìn hai người họ suốt quãng đường.
Tiến vào phòng khách, bên trong vô cùng náo nhiệt, những người ngồi quanh sô pha vừa uống vừa cười, thấy có người vào thì cùng nhau đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Nhìn thấy Phó Văn Thâm, một số người đàn ông trẻ lập tức đứng dậy, vẻ mặt khá kính cẩn lại gần.
Có người nào đó gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397526/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.