Chương trước
Chương sau
Một chút? Ai lại hỏi như vậy cơ chứ?

Chung Lê thoáng đánh giá, căn bản là Phó Văn Thâm không tin cô thực sự yêu anh, nói bóng gió rằng cô vốn dĩ không yêu anh nhiều chút nào.

Mặc dù bây giờ không còn lại được bao nhiêu, thế nhưng trước đây cô thật sự đã yêu anh bằng cả con tim, yêu đến thần hồn điên đảo không có thuốc chữa tình sâu như biển không thể tự kiềm chế, anh là một tên đàn ông cặn bã đến “1 điểm” còn không có, dám không biết xấu hổ chất vấn cô?

Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ít nhất cô còn có bộ dáng giả bộ.

Loại thời điểm này tất nhiên là không cần phải nói thật.

Hàng mi Chung Lê buông xuống, rơi vào lồng ngực Phó Văn Thâm, từ hàng mi làm ta thấy một góc độ khiến người yêu thương, từng chỉ tiết nhỏ đều như diễn tả sự mất mát thất vọng của Đại Ngọc, mang theo chút hờn dỗi âm dương quái khí kì lạ:

“Dù sao cũng nhiều hơn anh yêu em một chút.”

Câu trả lời này hoàn hảo cỡ nào chứ, vừa ứng phó đước vấn đề của anh ta, vừa không nói dối.

Ai xuất sắc như cô.

Chung Lê nói xong, lại nâng mi nhìn Phó Văn Thâm, linh hoạt đem cái vấn đề chết chóc này đá về, trái lại làm khó anh: “Chồng ơi, anh yêu em nhiều như nào?”



Trong mắt Phó Văn Thâm liếc nhìn cô, ánh mắt không hề thay đổi.

Chung Lê dùng ánh mắt to đong đầy mong đợi nhìn lại anh chäm chằm, rất có ý tứ muốn xem hôm nay anh, ngược lại sẽ trả lời làm sao.

Nhưng hiển nhiên là cô đã đánh giá thấp một tên đàn ông cặn bã cao cấp.

Phó Văn Thâm thờ ơ nhìn ánh mắt chan chứa tình cảm và bàn tay vẽ ngực khiêu khích của cô, nằm ngón tay đang vạch tới vạch lui trên ngực anh, đưa ra.

Sau đó lấy lời của cô, bình tĩnh cùng cô đánh thái cực: “So với cô thì ít hơn một chút.”

Chung Lê:?

Tên đàn ông cặn bã này vậy mà sao chép câu trả lời của

Vừa không yêu cô, vừa qua loa đối phó cô lấy lệ, lại còn sao chép đáp án của cô, thật quá đáng!

So với cô ít hơn một chút, vậy chẳng phải là số âm à!

Biểu cảm tình ý của cô suýt chút nữa là căng nứt, lập tức. nâng lên một nụ cười giả không chê vào đâu được, đầu lưỡi liếm hàm răng trong miệng.



Đàn ông cặn bã, anh được lắm.

Cô rất muốn đá Phó Văn Thâm một cái, đáng tiếc bên chân duy nhất có thể hoàn thành động tác này còn phải chống đỡ thân thể.

Tình nghĩa vợ chồng plastic, vòng vo nửa ngày, trong miệng người nào đó cũng không được nửa câu nói thật.

Từ nhỏ Chung Lê đã khéo ăn khéo nói, có rất ít thời điểm ngậm bồ hòn làm ngọt như này, tảm rửa xong nẵm dài trên giường, nhớ tới mình vậy mà không chiếm được ưu thế trong phòng chứa quần áo, tức giận đến buồn bực trong lòng.

Làm sao Phó Văn Thâm biết chọc giận người khác thế cơ chứ?

Thật muốn thấy anh ta khi đứng trước ánh trăng sáng, có phải hay không cũng cùng một kiểu nói kiểu ế bằng thực lực đó.

Chung Lê cầm máy tình bảng lên, trượt lên xem hết nửa bảng biểu.

Ngoại trừ biết Phó Văn Thâm là chồng cô ra, hiểu biết của Chung Lê đối với người đàn ông này cực kỳ ít.

Không rõ ràng lắm tình hình tài sản của anh, điều này khiến anh ta có không gian cực lớn trong việc thay đổi tài sản.

Cũng không hiểu biết quan hệ xã hội xung quanh anh ta, vì vậy đối với ánh trăng sáng được anh ta yêu mến kia, hoàn toàn không biết gì cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.