Một chút? Ai lại hỏi như vậy cơ chứ?
Chung Lê thoáng đánh giá, căn bản là Phó Văn Thâm không tin cô thực sự yêu anh, nói bóng gió rằng cô vốn dĩ không yêu anh nhiều chút nào.
Mặc dù bây giờ không còn lại được bao nhiêu, thế nhưng trước đây cô thật sự đã yêu anh bằng cả con tim, yêu đến thần hồn điên đảo không có thuốc chữa tình sâu như biển không thể tự kiềm chế, anh là một tên đàn ông cặn bã đến “1 điểm” còn không có, dám không biết xấu hổ chất vấn cô?
Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ít nhất cô còn có bộ dáng giả bộ.
Loại thời điểm này tất nhiên là không cần phải nói thật.
Hàng mi Chung Lê buông xuống, rơi vào lồng ngực Phó Văn Thâm, từ hàng mi làm ta thấy một góc độ khiến người yêu thương, từng chỉ tiết nhỏ đều như diễn tả sự mất mát thất vọng của Đại Ngọc, mang theo chút hờn dỗi âm dương quái khí kì lạ:
“Dù sao cũng nhiều hơn anh yêu em một chút.”
Câu trả lời này hoàn hảo cỡ nào chứ, vừa ứng phó đước vấn đề của anh ta, vừa không nói dối.
Ai xuất sắc như cô.
Chung Lê nói xong, lại nâng mi nhìn Phó Văn Thâm, linh hoạt đem cái vấn đề chết chóc này đá về, trái lại làm khó anh: “Chồng ơi, anh yêu em nhiều như nào?”
Trong mắt Phó Văn Thâm liếc nhìn cô, ánh mắt không hề thay đổi.
Chung Lê dùng ánh mắt to đong đầy mong đợi nhìn lại anh chäm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397505/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.