"Thương tích của con bé thế nào?" Chung Hưng Thần hỏi.
"Vết thương trên người không có gì trở ngại, chỉ là phải nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng lần này đầu bị va đập mạnh, mất trí nhớ nghiêm trọng."
Chung Hưng Thần cau mày, hỏi: "Bác sĩ nói sao."
"Mấy chuyên gia hội chẩn cho con bé, đến bây giờ vẫn chưa xác định được rốt cuộc là bệnh gì. Theo tôi thấy cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là cứ nói những chuyện kỳ lạ, còn nói lúc nhỏ cha mẹ đối xử với nó không tốt, còn ném nó ra ngoài trời tuyết lạnh giá để chịu lạnh."
Đái Văn Lệ nhắc lại cảm thấy có chút buồn cười, "Ban đầu tôi cũng nghĩ nó nói đùa, nhưng sau khi quan sát mấy ngày nay thì thấy không có vẻ gì là giả cả".
Chung Hưng Thần trầm ngâm nói: "Chấn thương đầu không phải chuyện nhỏ, hai ngày nay tôi sẽ thu xếp đến bệnh viện thăm. Chị dâu cả hiện giờ không ở trong nước, bà hãy chăm sóc cho nó."
"Tôi biết rồi”
Việc Đái Văn Lệ suy nghĩ thật ra không phải những việc này, bà ta đã suy nghĩ cả đêm, nên nhân lúc này đã bàn bạc với chồng.
"Tôi đang nghĩ, chuyện của Lê Lê và Văn Thâm nếu đã không thành thì chuyện hợp tác giữa nhà họ Phó và chúng ta vẫn phải tiếp tục, hay là để cho Tình Tình cùng với Văn Thâm thử xem."
Chung Hưng Thần nhíu mày: "Lê Lê xảy ra việc lớn như vậy, bị thương còn đang ở bệnh viện, sao bà còn nghĩ đến những chuyện này. Vậy chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397470/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.