Phó Văn Thâm ngồi trên ghế lặng yên nhìn cô: "Vậy sao." Anh còn lạnh lùng hơn chút nữa được không?
Chung Lê bỗng thở dài một hơi: "Haizz... thật ra em vốn cũng muốn tác thành cho hai người, nhưng lần này đi một vòng dưới quỷ môn quan, em bỗng phát hiện mình không làm được."
Cô diễn không lộ chút dấu vết, giọng điệu u oán, vẻ mặt xót xa, dường như vì tình yêu mà âm thầm chịu đựng rất nhiều sự tủi nhục, quả thật là rất ngậm ngùi.
Dường như người hùng hổ chống nạnh mắng nhiếc trong. căn phòng này vài ngày trước không phải là cô.
"Ông xã anh tốt như vậy, em không thể kiềm chế được tình yêu dành cho anh, e là không thể nhường anh cho người khác được, vậy phải làm sao?"
Phó Văn Thâm: “Vậy thì đừng nhường." Chung Lê:?
Dường như anh rất hưởng thụ việc có hai cô gái xinh đẹp tranh giành anh ư? Có mà nằm mơ.
Hai người nói chuyện không lớn tiếng, thím Trần ở gian ngoài ngủ khá say, không nghe thấy động tĩnh gì.
Nửa đêm trong phòng bệnh chỉ có hai người, bát Long Tỉnh Tây Hồ của Chung Lê như đổ xuống sông Hoàng Hà, uổng công cô pha trà.
Cô mở to hai mắt tròn xoe, nhìn vào mắt Phó Văn Thâm.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Không biết là do thuốc có tác dụng chậm hay là gương mặt lạnh nhạt của Phó Văn Thâm gây thôi miên, một lúc sau, mí mắt của Chung Lê đã nặng trĩu.
Trong lúc cô gần như ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397469/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.