Chủ nhiệm Hoàng ho khan một tiếng, cố gắng an ủi: “Bà đừng lo lắng quá, tôi đã lên mạng tìm hiểu một số tài liệu, hiện tượng va đập đầu dẫn đến mất trí nhớ chỉ là tạm thời thôi, đợi vết thương trên đầu cô ấy lành lại, nói không chừng sẽ phục hồi trí nhớ đó”
“Chuyện này không thể nói chính xác được." Bà Chung vô cùng lo lắng và đau đớn trong lòng, “Trước đây khi tôi ở cùng ông nội cậu ở quê Khúc Dương, hàng xóm có một cậu con trai bị rơi từ trên mái nhà xuống, bị ngớ ngẩn. Chỉ số IQ chỉ bằng đứa trẻ năm, sáu tuổi, giống bị đần độn, cả đời phải dựa vào bố mẹ chăm sóc”
Mạnh Nghênh nghe xong càng đau khổ hơn.
“Chúng ta nên nghĩ tốt lên, nếu như Chung Lê thật sự trở nên ngớ ngẩn, IQ cũng sẽ ở mức hai mươi tư tuổi, không bị ngốc nghếch, cả đời vẫn mãi mãi hai mươi tư tuổi, mãi mãi trẻ trung.”
Bà Chung võ nhẹ tay Mạnh Nghênh: “Nghênh Nghênh, cháu thật là biết an ủi người khác.”
Bà Chung vô cùng đau lòng, sau khi về đến phòng bệnh, bà càng thương Chung Lê. Bà không hề để tâm những lời nói thiếu lễ độ của cô ấy lúc nãy.
“Lê ơi cháu có đói không? Có muốn ăn chút đồ ăn không?”
Thím Trần mở hộp cơm bốn ngăn ra: “Bà cháu lo lắng cháu đã hôn mê mấy ngày rồi, cơ thể trống rỗng, bà đã bảo đầu bếp trong nhà làm một chút đồ ăn ngon cho cháu. Bà còn đặc biệt bảo người làm một ít sữa lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397454/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.