Nhưng từ năm tám tuổi thì Mạnh Nghênh đã nhìn rõ được bộ mặt thật của Chung Lê rồi, thế nên Chung Lê cũng chẳng phí công tốn sức dỗ dành Mạnh Nghênh nữa, sao hôm nay lại bỗng nhiên dẻo miệng như vậy?
Điều này khiến cho Mạnh Nghênh hơi dao động.
Chẳng lẽ mất trí nhớ thật à?
Mạnh Nghênh im lặng một chút, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói đàng hoàng.
Cô ấy nhìn Chung Lê, nghiêm túc hỏi: “Vậy cậu có nhớ chuyện cậu nợ tớ mười triệu không?”
Chung Ly chống tay đỡ cằm, chậm rãi nhướn mày lên: “Có chuyện như vậy sao?”
Mạnh Nghênh thành khẩn gật đầu.
“Mặc dù bây giờ cậu không nhận ra tớ là ai, nhưng cậu có thể đi hỏi bất cứ người nào cũng được. Tình cảm của hai chúng ta tốt đẹp như vậy, trải qua bao nhiêu gió mưa mà vẫn bền vững hơn vàng. Mạnh Nghênh tớ làm sao có thể nhân lúc người khác gặp khó khăn hoạn nạn mà làm xằng làm bậy được cơ chứ?”
“Ồ” Chung Lê gật đầu: “Xem ra tình cảm của chúng ra rất sâu đậm”
Lại diễn rồi! Mạnh Nghênh nói thầm.
“Cậu bị tai nạn xe, tớ là người đầu tiên chạy tới bệnh viện đấy. Bảy ngày này tớ đều ở bên cậu, chăm sóc cậu, chẳng được nghỉ ngơi yên ổn hôm nào, quần áo còn chẳng kịp thay”
Chung Lê vô cùng cảm động: “Cậu đối với tớ quả nhiên là tình sâu nghĩa nặng.”
Mạnh Nghênh trả lời chắc như định đóng cột: “Tất nhiên rồi.”
Chung Lê xòe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397441/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.