Sau khi rời khỏi biệt thự Nam Uyên, Lâm Mặc Hiên liền đi làm.
Sau khi tan làm thì Ôn Trần đến bệnh viện.
"Chị Mặc Hiên, chị cảm thấy khá hơn chưa?"
Lâm Mặc Hiên đi vài bước đến trước mặt cô, ra hiệu đầu gối không sao, "Là Cố Vân Thâm, anh ấy bị thương nặng như vậy vì cứu chị."
Ôn Trần mím môi, "Không ngờ anh ta lại tốt bụng như vậy."
Dừng một chút, cô lại hỏi: "Vậy chị cứ trở về sống như thế này hay sao?"
Lâm Mặc Hiên do dự rồi gật đầu: "Chị phải chăm sóc anh ấy."
Ôn Trần đột nhiên thở dài: "Em biết rồi."
Ngay từ đầu, cô đã không thích cuộc hôn nhân này, nhưng cô đã vướng vào hơn ba năm, đến mức cô không thể tách rời, bây giờ cô cũng không biết nó sẽ kéo dài bao lâu.
Lâm Mặc Hiên cười nhạt: "Đừng lo lắng, chị biết anh ấy không yêu chị, chị sẽ học cách từ từ buông tay."
"Tốt nhất là chị nên nghĩ như vậy!"
Ôn Trần ôm bờ vai cô cùng đi ra ngoài, "Mặc dù bà nội Cố rất tốt với chị, nhưng có rất nhiều phụ nữ muốn gả vào nhà họ Cố, chỗ đó không phù hợp với chị chút nào!"
Cách cổng bệnh viện không xa, xe của Cố Vân Thâm đã đậu ở đó.
Ôn Trần cau mày: "Hắn không phải là bị thương hay sao? Tại sao vẫn chạy xung quanh?"
Lâm Mặc Hiên hắng giọng, xấu hổ kể lại sự việc buổi trưa.
Cửa sổ xe đã kéo xuống, lộ ra khuôn mặt hoài nghi, đẹp trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-lanh-lung-cua-co-tien-sinh/3357898/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.