Suy cho cùng, dường như đây là điều duy nhất còn gắn kết họ.
Nếu chuyện này được giải quyết êm đẹp, thì giữa họ sẽ chẳng còn gì nữa. Họ sẽ trở thành những người hoàn toàn xa lạ.
- Tốt. Tôi không còn gì để nói nữa.
Cảm xúc của Stefan rất phức tạp, và tình cảm anh dành cho Renee cũng vậy.
Anh không thể nói rằng anh ghét cô. Nhưng dường như cũng chẳng còn lý do gì để anh ôm cô lần nữa.
Anh phải thừa nhận rằng sau bốn năm, nhiều thứ đã thay đổi.
Stefan lạnh lùng quay người, chuẩn bị rời đi.
- Khoan đã. - Renee đột nhiên ngăn anh lại.
- Còn gì nữa không?
- Cảm ơn. - Renee chân thành nói.
- Vì điều gì? - Stefan bối rối.
- Cảm ơn anh đã đến thăm mộ bố mẹ tôi trong bốn năm qua. Tôi đã từng yêu anh tha thiết, cũng từng hận anh tha thiết, nhưng giờ mọi chuyện đã qua rồi. Tôi không còn yêu hay hận anh nữa. Tôi hy vọng sau này gặp lại, chúng ta có thể mỉm cười chào nhau, và tôi hy vọng cả hai chúng ta đều có thể sống tốt.
Renee mỉm cười nói từ tận đáy lòng.
Trước đây, cô giữ quá nhiều thứ trong lòng, và điều đó thật mệt mỏi.
Chỉ sau khi buông bỏ hoàn toàn, cô mới nhận ra mình có thể sống một cuộc sống vô tư lự!
Lời cô nói thật cao thượng, nhưng sắc mặt Stefan ngày càng lạnh đi khi anh nghe cô nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
Người phụ nữ c.h.ế.t tiệt này lại muốn cắt đứt quan hệ với anh đến vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-cu-khong-the-cham-toi/4684856/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.