Giọng Stefan lạnh lẽo và khàn khàn. Đôi môi mỏng của anh áp vào tai người phụ nữ. Lời nói của anh vừa đau đớn vừa giận dữ.
- Renee Everheart, cô đúng là người phụ nữ vô tình nhất mà tôi từng gặp!
Những cảm xúc anh đã kìm nén suốt bốn năm bỗng trào ra không thể kiểm soát như một trận tuyết lở.
Anh ôm cô thật chặt, như thể muốn nghiền nát cô và hòa nhập từng mảnh vụn của cô vào cơ thể mình... Như thể đó là cách duy nhất anh có thể đảm bảo rằng cô sẽ ở lại trong cuộc đời anh và không bao giờ rời xa anh nữa!
Cái ôm của anh chặt đến nỗi Renee cảm thấy hơi đau. Lông mày cô khẽ nhíu lại.
Với kỹ năng của mình, cô có thể dễ dàng thả anh xuống đất, nhưng cô không chống cự. Cô để anh ôm mình như một chú thỏ nhỏ bé yếu đuối.
Cái ôm mà cô từng khao khát thật mạnh mẽ, và thật ấm áp, nhưng... nó không còn khơi dậy bất cứ điều gì trong trái tim cô nữa.
Yêu một người thì dễ, buông tay cũng chẳng khó. Bốn năm là đủ để cô buông tay hoàn toàn.
Sau cái ôm vừa ngắn ngủi vừa dài đằng đẵng, Stefan nhận ra mình đã phản ứng hơi quá mạnh mẽ. Anh chậm rãi và miễn cưỡng buông cô ra, nhưng vẫn đứng rất gần.
- Đừng hiểu lầm. Cái ôm đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Renee gật đầu.
- Hiểu rồi.
Sự bình tĩnh và điềm đạm của người phụ nữ khiến Stefan tức giận một cách khó hiểu. Cảm giác như… anh vừa tung một cú đ.ấ.m mạnh vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-cu-khong-the-cham-toi/4684855/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.