Cô tự nhủ bản thân, Lâm Tiêu đã mang thuốc đến rồi, anh ấy uống thuốc xong sẽ không sao, có thể sẽ không đi gặp Phương Thanh Liên nữa.
Nhưng giờ đây, tia hy vọng cuối cùng của cô cũng sụp đổ rồi.
Gần như cả đêm mất ngủ, suốt tới đến bốn năm giờ sáng, Nam Khê không chịu nổi cơn buồn ngủ mới ngủ.
Buổi sáng, khi cô tỉnh dậy nhìn đồng hồ thế mà đã mười giờ rồi.
Sinh nhật của ông nội đã trôi qua rồi, hôm nay là ngày cô và Lục Kiến Thâm giao ước trước sẽ đề cập chuyện ly hôn với ông nội.
Tuy nhiên, cô thậm chí còn không nhận được một cuộc gọi đến từ anh.
Đánh răng rửa mặt xong, Nam Khê đã gọi cho Lục Kiến Thâm.
Nhưng, không có ai bắt máy.
Cô ấy không bỏ cuộc, vẫn gọi tiếp.
Nếu đã quyết định ly hôn rồi, cô không muốn kéo dài thêm nữa.
Nếu đã không yêu, cô càng không muốn biến bản thân thành một tên hề van xin sự thương hại của anh.
Rời đi cũng tốt.
Có lẽ cô ấy có thể quên hết tất cả, bắt đầu một cuộc sống mới.
Mười năm, cô đã tốn đủ thời gian cho anh ấy rồi.
Tình yêu của một người dù có lớn đến đâu, thì đến một ngày nào đó cũng sẽ tiêu tan không còn gì.
Phòng làm việc.
Điện thoại của Lục Kiến Thâm không ngừng đổ chuông.
Lâm Tiêu nhíu mày nhìn: "Lục tổng, anh thật sự không bắt máy sao?"
"..."
Lục Kiến Thâm không nói gì, anh chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn chăm chú phía ngoài cửa sổ, một lời không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bi-an-luc-thieu-gia/455113/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.