“Nói lại lần nữa?” Lục Kiến Thâm có chút tức giận, anh ta một tay nhéo lỗ tai Nam Khê.
Lỗ tai của Nam Khê vốn luôn nhạy cảm, bị anh ta véo một cái như vậy, trái tim cô loạn nhịp, tai cô lập tức đỏ bừng lên.
Liếm môi, cô lại đáp: "Cún con trẻ tuổi, thể lực tốt, nhưng dễ thành tra nam; vẫn là một đại thúc tốt, ôn nhu nhiều tiền, tuấn tú thông minh còn là người ân cần, là sự lựa chọn tốt nhất cho tất cả phụ nữ."
Đáng tiếc là đại thúc thường thường có chủ, thậm chí có tốt đến mấy, sau này đều không phải là của cô.
Những lời này, Nam Khê không nói, lặng lẽ giấu trong lòng.
Lục Kiến Thâm tinh thần dịu đi rất nhiều, ánh mắt anh nhìn cô cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
“Đến đây kiếm tôi làm gì?” quay lại chủ đề chính, Lục Kiến Thâm hỏi.
Nghĩ lại mục đích bản thân đến, Nam Khê lập tức đáp: "Ông nội bảo muốn chúng ta trở lại nhà cũ trong hai ngày tới, dành nhiều thời gian hơn cho ông, tôi đã hứa sẽ cùng anh trở về ăn trưa với ông." "
"Được, vậy em chờ tôi một chút."
"Vâng."
Rẽ qua chỗ ngoặt, Lục Kiến Thâm đi vào phòng bệnh của Phương Thanh Liên, Nam Khê đợi anh ta ngoài phòng bệnh.
Vốn tưởng rằng sẽ có thể ổn trong vài phút nữa, Lục Kiến Thâm đẩy cửa bước ra, Nam Khê còn nghĩ rằng anh ta đều đã thu xếp ổn thoả rồi.
"Thanh Liên nói, muốn gặp em."
Nam Khê nắm chặt tay, nhíu mày, do dự một hồi, cô lấy hết dũng khí: "Nhưng tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bi-an-luc-thieu-gia/455089/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.