Nam Khê lảo đảo, cô quay người, bỏ chạy thật nhanh.
Cảnh tượng còn lại, cô thực sự không đủ dũng khí để xem.
Nếu có thể hối hận, cô thà rằng bản thân không bao giờ mở cánh cửa này.
“Lục Kiến Thâm, anh thật sự rất tàn nhẫn anh có biết không?” Nam Khê dựa vào tường, hết sức thở gấp.
Trái tim rất đau, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể hết sức kìm nén.
Dường như "trái tim" bị nhấn tê tái, thì nó mới có thể hết đau.
Đột nhiên, bị chướng bụng một lúc, Nam Khê chạy vào phòng tắm nôn gần như say sẩm lờ mờ.
Đến cuối cùng, cả bữa sáng đều bị nôn ra hết, nôn đến cùng, trong bụng cô đã không còn gì để có thể nôn, chỉ còn lại nước đắng.
Không nhớ được đã nôn bao lâu, cô nằm trên bồn rửa mặt, mái tóc đen rối xù thấm ướt trên mặt, sắc mặt càng tái nhợt không còn chút máu, cả người lộ vẻ nhếch nhác vô cùng.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến đùng đùng đùng: "Nam Khê, mở cửa."
Giọng của Lục Kiến Thâm.
Anh ta thế mà lại đến.
Hôn đã hôn rồi, tại sao lại còn vào đây, muốn cho cô một nhát đâm vào ngực nữa sao?
Nam Khê dựa lưng vào cửa, thân thể mệt lử mềm nhũn trượt xuống, cô không muốn đáp lại, chỉ muốn giả vờ như không nghe thấy gì.
Nhưng giọng nói của Lục Kiến Thâm, lại càng lúc càng to hơn: "Tôi biết em đang ở bên trong, tôi sẽ cho em ba phút, nếu lại không mở cửa, tôi trực tiếp phá."
Nam Khê cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bi-an-luc-thieu-gia/455088/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.