Khi Nam Khê tỉnh dậy, đỉnh đầu một mảng trắng, khắp nơi đều là mùi thuốc khử trùng.
Lục Kiến Thâm ngồi một bên, thấy cô tỉnh lại, anh ta sải bước đi tới: "Cảm thấy thế nào? Còn đau không?"
"Tốt hơn chút rồi!"
Sắc mặt cô rất nhợt nhạt, trên môi hầu như không có huyết sắc.
"Tôi đã bảo người hâm nóng cháo, ăn một chút đi."
Lục Kiến Thâm mở thùng giữ nhiệt, những ngón tay mảnh khảnh múc cháo bí đỏ cho cô.
Đây là món cháo Nam Khê thích ăn nhất.
“Tôi không muốn ăn.” Cô lắc đầu.
Lục Kiến Thâm vẫn bưng cháo đi tới: "Cô mới vừa tỉnh lại, buổi tối vốn không ăn cơm, thân thể lại rất yếu, nếu không ăn làm sao có thể bình phục."
“Chồng cô nói rất có lý, cô hiện tại cần phải bổ sung dinh dưỡng.” Bác sĩ mặc áo khoác trắng bước vào.
Nhìn thấy bác sĩ, Nam Khê lập tức ngồi ngay ngắn dậy.
Đồng thời nhìn Lục Kiến Thâm: "Tôi muốn ăn một ít chuối tiêu, anh có thể giúp tôi mua một ít được không?"
“Tôi bảo Lâm Tiêu đi mua.” Lục Kiến Thâm nói.
Nam Khê hơi hơi cau mày: "Tôi muốn ăn những gì anh tự tay mua."
"Vậy được, tôi đi."
Sau khi xác định anh ta đã rời đi được một lúc, Nam Khê mới nhìn bác sĩ: "Bác sĩ, em bé của tôi..."
Giọng cô run hết sức run rẫy, không dám tiếp tục hỏi thêm câu nào sau đó.
Bác sĩ mỉm cười, ôn tồn nhìn cô: "Yên tâm, cô và đứa bé rất may mắn, đứa bé hiện tại còn nguyên vẹn đang ngủ trong bụng cô."
“Thật sao?” Nam Khê mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bi-an-luc-thieu-gia/455078/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.