"Hoá ra, đó là những gì anh nghĩ về tôi?"
Tự cười nhạo bản thân, Nam Khê nhắm mi lại.
Mà thôi, mệt rồi.
Cô không muốn giải thích nữa.
Cũng không muốn bào chữa bản thân nữa.
Dù sao sinh nhật ông nội qua, bọn họ liền ly hôn rồi, sau đó mỗi người một ngã, cũng không còn bất kì quan hệ nào nữa.
"Hành vi của em, em muốn khiến tôi nghĩ như thế nào về em?"
"Còn anh thì sao? Ban đầu anh cưới tôi, vì điều gì?"
Dù đã biết lý do, nhưng Nam Khê cảm thấy cô ấy dường như phát điên, vẫn cứ cố chấp muốn có một câu trả lời.
Cô muốn nghe anh nói, nghe chính anh nói với cô.
Sự trầm mặc của Lục Kiến Thâm, càng khiến cô thêm khó chịu: "Tại sao không nói? Nói đi!"
"Ngay từ đầu anh nói rõ rằng là bản thân anh tự nguyện, một lòng tự nguyện, tự nguyện sẵn sàng hy sinh hôn nhân của mình vì bạn gái cũ, tự nguyện lấy bản thân làm mồi nhử, khiến tôi nhảy vào bẫy của anh. Lục Kiến Thâm, sự tự nguyện của anh thật là thông minh, tôi đầu rạp xuống đất thật sự bái phục anh"
“Nói đi!” Nam Khê không kiềm chế được hét lên.
Sự im lặng, dài đằng đẳng.
Không khí giữa hai người thật ngột ngạt.
Nam Khê hít một hơi, đột nhiên cô cảm thấy đến cả không khí đều bao trùm nỗi đau, đâm vào cổ họng cô như những lưỡi dao bay đến.
“Sao không giải thích?” Nam Khê cười một cách thê lương.
"Bởi vì anh căn bản không giải thích được."
Cô tự hỏi tự trả lời, trong lòng như bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bi-an-luc-thieu-gia/455077/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.