Chương trước
Chương sau
Chương 558

“Có ý gì? Không phải là anh định chạy trốn đó chứ?” Trân Nam Phương lập tức nhìn thẳng vào anh ta: “Chuyện theo dõi không phải anh cố ý lừa tôi đấy chứ?”

“Cô cũng cẩn thận quá rồi!” Tạ Hàn Phong gãi đầu: “Có anh ta thì tôi không dám đâu!”

Anh ta ư?

Quả nhiên Trân Nam Phương vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Hà Minh Viễn, từ sau khi bị cô từ chối mười ngày trước, anh không thèm nói gì đã đi mất.

“Tôi cũng không muốn bỏ đâu, nhưng không muốn chạy qua chạy lại Kim Thành với Thâm Thành cho nên bán công ty đi” Tạ Hàn Phong giải thích: “Tổng giám đốc mới là người tốt, tôi đi rồi, sau này tôi sẽ cẩn thận hầu hạ ông chủ tôi.”

“.” Trần Nam Phương thật sự không biết nói sao với dáng vẻ cà lơ phất phơ này của anh ta, cô cũng không quan tâm, cô chỉ muốn lấy video ghi hình, sau đó xem có thể tống Ngô Hà vào ngục giam hay không.

“Lên xe đi!” Tạ Hàn Phong ngồi vào ghế phụ chiếc Bugatti, sau đó mới gọi Trần Nam Phương.

Theo bản năng thì cô không muốn ngồi lên xe của Hà Minh Viễn.

Nhất là khi Trần Nam Phương đối diện với đôi mắt phượng đầy sâu xa của Hà Minh Viễn, trái tim cô vẫn không nhịn được mà lỡ nhịp.

Cho dù anh khiến cô tổn thương nhiều như vậy, nhưng cô vẫn không có năng lực miễn dịch với anh.

“Làm ơn đi, hay cô không muốn xem video ghi hình?” Tạ Hàn Phong không còn cách nào khác, chỉ có thể xuống xe mời cô ngồi vào ghế sau.

Trần Nam Phương rũ mắt không nói, cô cố hết sức thôi miên bản thân, cô vì video ghi hình chứ không phải vì Hà Minh Viễn.

“Ông chủ đã mời cô vậy mà cô vờ không thấy à?” Tạ Hàn Phong khuấy động không khí, có điều lại vấp phải ánh mắt hung tợn của người nào đó, anh ta bĩu môi lẩm bẩm: “Vậy lát nữa cô thấy người ta kết hôn đừng hối hận đó.”

“Ai kết hôn?” Trần Nam Phương bỗng nhiên ngẩng đầu, cô nhận ra hôm nay là ngày Ngô Hà và Hà Minh Kỳ kết hôn: “Hai người muốn đưa tôi đi đâu?”

Sau đó cô lại tức giận nhìn Hà Minh Viễn: “Tôi đã nói rồi, tôi không đến tham dự hôn lễ của cô ta, anh…”

“Đừng tức giận.” Anh lưu loát nhoài người ra phía sau, ngón tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa chân mày cô: “Đợi chút nữa em sẽ biết.”

“.” Cả người Trần Nam Phương đều cứng đờ, cảm giác kích động giống như một dòng điện chạy qua làm cho cô quên mất phải đẩy anh ra.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, càng làm tăng thêm cảm giác mập mờ trong xe.

“Xong đời, đáng lẽ tôi nên tự đi xe của mình” Giọng nói không vui của Tạ Hàn Phong đột ngột vang lên: “Tôi không muốn làm bóng đèn.”

Trần Nam Phương hoàn hồn, cô nhanh chóng đẩy Hà Minh Viễn ra, sau đó rúc người vào một góc, cảm thấy đỏ mặt vì khi nãy mình sững sờ, cũng đồng thời nhớ lại lời anh nói.

Anh nói đợi chút nữa sẽ biết? Biết cái gì?

Bọn họ định công khai đoạn ghi hình ngay trong hôn lễ của Ngô Hà sao?

Nghĩ đến đây, toàn thân Trân Nam Phương dần trở nên kích động, ánh mắt nhìn về phía người nào đó cũng giống như trở về những ngày trước, dịu dàng và đầy vẻ biết ơn.

“Sao cô lại nhìn ông chủ của tôi như vậy, ông chủ tôi sẽ ăn cô đó.”

“Minh Phúc!” Hà Minh Viễn lạnh lùng nói, anh hận không thể đá Tạ Hàn Phong xuống xe.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.