Hà Minh Viễn nhìn thấy cô ấy như vậy, tâm trạng nhanh chóng nặng nề, tất cả chờ mong của anh đều không có khả năng xảy ra nữa.
Trần Nam Phương thật sự là Thiên An, thật sự là tri kỷ của anh trai anh.
“Làm thế nào… Làm thế nào lại có thể?” Đỗ Thanh Hoa ngốc nghếch hỏi: “Người mà anh trai anh quan tâm không phải là Ngô Hà sao? Không phải anh ta sẽ chăm sóc Ngô Hà cả đời sao? Sao bây giờ anh ta lại biến thành Dạ Hành rồi?”
“Chị dâu thật sự là Thiên An sao?”
Trịnh Hoàng Bách liếc mắt nhìn Hà Minh Viễn đang im lặng đến mức lạnh như băng, hỏi.
“Cô ấy đúng là Thiên An! Nhưng mà.. Nhưng mà anh trai anh thật sự là Dạ Hành sao? Năm đó Nam Phương nhận được một bức thư giấu tên nói là Dạ Hành đã chết rồi mà.”
“Cho nên cậu ấy đã từng nghĩ sẽ chết cùng anh ấy.”
Đồ Thanh Hoa lo lắng nhìn Hà Minh Viễn, khó có thể bình tĩnh như vậy, không quên mang thêm mùi thuốc súng: “Còn không phải bởi vì lúc ấy anh vẫn luôn bắt nạt cậu ấy, còn có các tác phẩm của gia đình cậu ấy, cho nên khi cậu ấy biết Dạ Hành đã chết thì…”
Lời nói phía sau không cần nghe nữa, hai tay của Hà Minh Viễn đã nắm thành nắm đấm: “Vậy cô ấy nhạy cảm đối với mùi đào cũng là bởi vì anh tôi sao?”
“Khi nhìn thấy bức thư giấu tên đó, Nam Phương đang ăn đào, lập tức bị đả kích.” Đầu óc Đỗ Thanh Hoa choáng váng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3363731/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.