Tại sao không phải là Ngô Hà? Cho dù lòng dạ của cô ta ác độc, ghen ghét!
Cho dù như vậy anh cũng nguyện ý giữ lời hứa, nhưng hiện tại lại đổi thành Trần Nam Phương.
Trước đây anh bị mù rồi, bởi vì anh đã để Ngô Hà tổn thương cô nhiều lần như vậy, nhưng anh thà để mình bị mù, cũng tốt hơn so với bây giờ. Chẳng lẽ anh muốn khoanh tay nhường tình yêu của mình sao?
“Anh Viễn!” Trịnh Hoàng Bách mở miệng một cách thản nhiên: “Anh hãy đi nghỉ ngơi đi. Chị Nam Phương sẽ không sao đâu. Sớm muộn gì chị ấy cũng sẽ tỉnh lại, chỉ mới có hai ngày thôi mà “
“Nếu như chỉ chậm một chút thôi, cô ấy có thể đã chết.” Anh vân nhìn chằm chằm vào cô gái nhợt nhạt trên giường.
“Đó là chỉ giả thuyết thôi.” Trịnh Hoàng Bách an ủi: “Bây giờ chị ấy đã không sao nữa rồi. Cố gắng an dưỡng, qua nửa năm nữa chị ấy sẽ lại khỏe mạnh như trước đây thôi. ˆ Đôi môi mỏng của Hà Minh Viễn mím chặt, anh im lặng như đang suy nghĩ về điều gì.
Mặc dù cô chưa chết, nhưng có trời mới biết cô đang đau đớn đến mức nào.
“Trước kia tôi đã từng làm rất nhiều chuyện quá đáng.”
Tay Trịnh Hoàng Bách đút vào túi: “Anh Viễn! Chị dâu rất yêu anh.”
“Yêu sao?” Cô vẫn luôn nghĩ về anh trai của anh.
Cho dù anh đã từng xem qua những cuộc trò chuyện giữa Dạ Hành và Thiên An, không liên quan đến tình cảm nam nữ nhưng lại kéo dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3363729/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.