Tuy nhiên, bà ấy vẫn thiên vị Trần Nam Phương vài phần, cho nên cau mày hỏi Ngô Hà: “Cô đang làm gì ở đây vậy? Không cần phải chăm sóc Phong Kỳ sao?”
“Bà… Hốc mắt của Ngô Hà hồng hồng: “Cháu sẽ đi ngay đây.”
Trước khi đi cô ta còn đưa mắt nhìn Hà Minh Vũ một cái. Hà Minh Vũ giống im lặng suy nghĩ giống như đã nhận ra điều gì.
“Đứa nhỏ! Mau tới đây với bà.” Bà Diêu năm lấy tay của Trân Nam Phương và an ủi cô: “Bà nội biết là chắc hẳn cháu lại đau lòng cho đứa bé số khổ kia rồi, nhưng mọi chuyện đều nên nhìn về phía trước.”
Một đứa trẻ số khổ sao?
Ngoài đứa bé bị sảy thai kia còn có Dạ Hành nữa!
Rốt cuộc là anh ấy đã chết hay chưa? Bây giờ thì anh ấy đang ở đâu?
Anh ấy đang phải chịu đựng những khó khăn khổ sở như thế nào?
“Bà nội! Cháu và Nam Phương lên lâu nghỉ ngơi một chút đây.” Hà Minh Viễn đề nghị.
“Em không muốn đi.” Trân Nam Phương lại từ chối: “Em còn có việc bận phải đi ra ngoài một lúc.”
Nói xong cô lập tức đi luôn, cũng không để ý xem bọn họ nghĩ như thế nào.
“Nam Phương!” Hà Minh Viên muốn ngăn cản nhưng lại thấy bà Diêu khoát tay: “Tìm người đi theo con bé là được rồi, có một số việc chỉ có thể để con bé tự mình làm.”
Hà Minh Viễn Hà Minh Viễn siết chặt nắm đấm.
Anh biết là tâm trạng của Trân Nam Phương không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3363726/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.