Chương trước
Chương sau
Sau khi ăn sáng xong, Hà Minh Viễn muốn để cho Hà Minh Vũ tiếp xúc với bà Diêu nhiều hơn, nên đi trong vườn hoa với bà ấy.

Trong biệt thự lớn như thế này chỉ còn lại Ngô Hà và Trân Nam Phương.

Lúc đầu cô không muốn phải nhìn thấy Ngô Hà, nhưng lại bị đối phương nhanh chân chặn lại.

“Có chuyện gì sao?”

“Trần Nam Phương! Cô được bà Diêu yêu quý và quan tâm cho nên bây giờ đang cảm thấy rất đắc ý phải không?”

Cô nhíu mày, cảm thấy vô cùng chói tai: “Liên quan gì đến cô chứ? Cô dâu mới thì vẫn nên nhanh chóng về mà quan tâm đến việc của mình đi.”

“Hà Minh Viễn thích cô, còn Hà Minh Vũ lại cứ dính lấy cô, có phải cô đang cảm thấy rất thành công hay không?” Ngô Hà hạ giọng, nhưng cũng không dập tắt được sự thù hận và ghen tuông trong lời nói: “Không phải cô thực sự cho rằng đây là sự thật đấy chứ?”

Trân Nam Phương nheo mắt lại, muốn nhìn thấu Ngô Hà: ‘Đương nhiên đó không phải sự thật rồi.”

Cô bước lên một bước, giọng nói lạnh như băng: “Sự thật chính là đứa con của tôi đã bị cô hại chết, và đến bây giờ cô còn chưa bị trừng phạt.”

“Sự thật chính là năm đó cô chủ động đi trêu chọc một người đàn ông khác, nhưng tôi lại là người phải nhận sự trừng phạt thay cho cô.”

“Sự thật là tôi coi cô như một người bạn thân thiết, vậy mà cô lại phản bội tình bạn của chúng ta.”

Ngô Hà chột dạ, lui vê phía sau một bước, nhưng rất nhanh lại khôi phục: “Vậy thì sao chứ? Trân Nam Phương! Cô có bằng chứng gì sao?”



Cô ta đắc ý lại bật cười không có một chút kiêng ky gì: Đừng nói là cô không có một chút chứng cứ gì, mà cho dù cô có thì cô sẽ làm gì được tôi chứ?”

Trần Nam Phương hận không thể ghi âm lại hết những lời nói này: “Tôi không thể làm gì được sao? Tôi thấy Hà Minh Vũ đối với cô cũng bình thường thôi, hai người thực sự là một cặp sao?”

Cũng không biết tại sao, chỉ với một câu hỏi đơn giản như vậy, Trần Nam Phương lại có thể nhìn thấy được sự hoảng sợ và bối rối trong mắt của Ngô Hà.

“Không phải là cô đang cố giả vờ bí ẩn đấy chứ?” Cô không ngừng công kích: “Ngô Hà! Đúng là cô hiểu rất rõ về Hà Minh Viễn, anh ấy che chở cô bởi vì nể mặt anh trai của mình. Nhưng một khi anh ấy biết được là cô đã lừa anh ấy, cô nghĩ xem anh ấy sẽ làm gì?”

“Trân Nam Phương! Tôi thật sự là không ngờ là cô lại có thể cay nghiệt và ác độc như vậy, lại còn ghen tị người khác nữa chứ.” Ngô Hà đột nhiên tố cáo cô: “Chính mình yêu mà không được, chẳng lẽ cô muốn tôi phải giống cô hay sao?”

Bốn chữ “yêu mà không được” như một cái búa đập thẳng vào trái tim của Trân Nam Phương.

Đau quái “Có chuyện gì vậy? Mới nói như vậy mà đã không thể chịu nổi sao?” Ngô Hà hừ lạnh: “Ngâm lại lúc Dạ Hành đang phải chịu đau khổ, cô lại đang làm cái gì chứ? Cô và Hà Minh Viễn đang thể hiện tình yêu với nhau, tình cảm của cô trong sáng mà nồng nàn, nhưng thật nực cười, cô mới là kẻ phản bội lớn nhất.”

“Đủ rồi!” Trần Nam Phương hét lên một tiếng, giơ tay nắm chặt cổ áo của Ngô Hà: “Cô im miệng cho tôi.”

“Tôi sẽ cứ nhắc lại chuyện này hết lần này đến lần khác đây. Để xem một người mẹ như cô có còn mặt mũi để gặp Dạ Hành hay không?” Cô ta cố ý kích thích cô nhưng đột nhiên sắc mặt của cô ta thay đổi: ‘Nam Phương! Đang yên đang lành, tôi có chọc ghẹo gì cô đâu.

“Nam Phương!” Hà Minh Viên xông lại, kéo cô ra: ‘Em sao vậy?”

Bà Diêu cũng cảm thấy khó hiểu, lập tức hỏi: ‘Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.