Chương trước
Chương sau
“Làm sao có thể chứ!” Trần Nam Phương không tin điều này, cô cũng không tin Dạ Hành sẽ nói ra lời như vậy: “Anh ấy ở chỗ nào của nước Anh? Nói maul”

“Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Tôi được lợi gì chứ?” Ngô Hà làm cô lo lắng.

Trần Nam Phương cắn chặt răng, hai tay kích động run rẩy: “Cô biết tình cảm của tôi và Dạ Hành, khi nào tìm được anh ấy tôi tự nhiên sẽ ly hôn với Hà Minh Viên, cô có thể đạt được ước nguyện.”

“Được toại nguyện sao?” Ngô Hà hừ lạnh: “Nếu như Minh Viễn biết tôi tiết lộ tung tích của người mà cô luôn giữ trong lòng, anh ấy sẽ nghĩ thế nào về tôi đây?”

“Anh ấy sẽ không biết được đâu.”

Trần Nam Phương cam đoan: “Tôi sẽ không nói cho anh ấy biết, cũng không cần thiết phải thế”

“Đây là chính cô nói đó, Dạ Hành ở trong Bệnh viện an dưỡng số 1 của nước Anh. Về phần anh ta là ai, cô cứ gặp mặt thì sẽ biết.”

Trân Nam Phương vấn rất hoài nghi lời nói của Ngô Hà, ai đã khiến họ có ân oán sâu đậm như vậy?

Vì vậy, cô ấy cảnh báo: “Tốt hơn là cô không nên nói dối tôi, nếu không…

cô sẽ biết tay tôi đấy.”

Mặc dù nhiều lúc cô mềm yếu và cam chịu, nhưng trong những chuyện quan trọng, cô sẵn sàng đánh cược cả mạng sống của mình.

Ngô Hà nhíu mày: “Tôi làm sao có thể lừa cô được?”

Sau khi Trần Nam Phương trừng mắt nhìn cô ấy, liền xoay người quay lại thu dọn đồ đạc, bước nhanh vào thang máy, khi vào tới thang máy rồi cô mới dám bày tỏ sự kích động.



Cô ấy thực sự có thể gặp được Dạ Hành sao?

“Chắc chắn là có thể!” Cô đan hai †ay vào nhau và thầm nói nhỏ, nhưng ai biết rằng cánh cửa của tòa nhà Kim Địa đã bị người ta vây lấy rồi!

Bà Hạnh giơ tay tát Trần Nam Phương một cái: “Đồ khốn kiếp! Cuối cùng tao cũng bắt được mày. Là do mày hại chết anh trai! Hôm nay tao nhất định bắt mày đền mạng cho nó!”

Sự công kích bất ngờ khiến Trần Nam Phương ngẩn ra một lúc, cô bị kéo ra vài mết mới phản ứng lại, cô dùng sức phản kháng: “Bà mau buông tôi ral Tôi không hại Tần Anh Huy!”

“Không phải sao?” Bà Hạnh hét lên: “Chính là mày! Nhà chúng ta tám đời mới nuôi một con sao chổi như mày, cuối cùng lại giết con của taol”

Nói xong, bà ấy lại giơ tay lên Cũng may Trần Nam Phương kịp thời chặn lại, mới không để cho bên mặt còn lại không sưng lên: “Buông ral Tần Anh Huy đã chết thì bà nên tìm cảnh sát giúp đỡI”

Dựa vào cái gì mà đến gây sự với tôi?

Dù sao cũng đã từng là mẹ con, mà cuối cùng lại thành ra hận thù!

“Con tiện nhân này, mày tưởng trèo vào nhà họ Tạ, bọn họ sẽ chấp nhận mày hay sao, mơ đi!”

Trân Nam Phương cau mày nhìn chằm chằm bà Hạnh, cô ấy không ngờ bà Hạnh lại biết được tin nhanh đến như vậy!

Cô không nên suy nghĩ nhiều, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi bà Hạnh, để đi tìm Dạ Hành, ngay lúc cô định giãy ra khỏi tay đối phương thì nghe thấy tiếng lốp xe ma sát mạnh với mặt đất vô cùng chói tai, một chiếc xe màu đen đi về phía họ với tốc độ khủng khiếp.

“Hãy cẩn thận Người Trần Nam Phương bị lôi về phía sau, vào thời khắc sinh tử, cô nắm chặt tay bà Hạnh không buông, muốn kéo tay người kia đi, nhưng tay cô lại bị một nhát dao đâm!

Bàn tay buông ra…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.