Chương trước
Chương sau
Ngô Hà ra vẻ yếu đuối mong manh đóng cửa lại: “Không ai cho phép, nhưng tôi chắc chắn nếu tôi mở miệng đề nghị với Minh Viễn, anh ấy nhất định sẽ đồng ý với tôi thôi.”

Không đợi Trân Nam Phương lên tiếng, cô ta nói tiếp: “Sợ tôi nghe cô nói chuyện điện thoại à? Sẽ không phải là sau lưng Minh Viên vụng trộm với người đàn ông khác đó chứ?”

“Cúp máy trước, liên lạc lại sau.”

Trân Nam Phương nhẹ nhàng đặt điện thoại lên bàn, lạnh lùng nhìn Ngô Hà: “Thì ra cô là người đáng thương như „ vậy.

“Ý cô là gì?” Cô lộ rõ vẻ khẩn trương.

“Mở miệng ra là Minh Viễn, người không biết còn tưởng rằng các người tình sâu như biển, đáng tiếc anh ấy đã nói hết với tôi rồi” Trần Nam Phương cố ý nhấc cổ lên, chậm rãi nói: “Anh ấy căn bản không có quan hệ gì với cô, mà là vì anh trai anh ấy mà thôi.”

Ngô Hà sắc mặt trắng bệch từng chút một, nhưng hai mắt dính nhau như rắn, giọng điệu thay đổi lại, yểu điệu nói: “Nam Phương, trước đây tôi cũng đã nói rồi, tôi cùng Minh Viễn không có gì…”

“Tôi không muốn nhìn cô diễn xuất chút nào.” Trần Nam Phương ngắt lời cô †a: “Nếu không có việc gì khác thì mau ra ngoài đi, bằng không tôi không chắc cũng sẽ làm nũng với Hà Minh Viễn đấy.

Anh trai anh ấy tuy rằng quan trọng đấy, nhưng để xem một người thổi gió bên gối như tôi cuối cùng có thể làm được gì”

Hai mắt Ngô Hà trợn to, hai tay cô †a năm chặt, xoay người đi ra ngoài, lần này cô ta thật sự là tính sai rồi, không ngờ Trân Nam Phương lại quan trọng với Hà Minh Viễn như vậy!

Anh ấy nói hết mọi chuyện về anh trai mình, đó cũng là điều cấm ky trong nhà họ Hài “Phải nhanh chóng tìm cách mới được.” Ngô Hà dùng ngón tay sắc bén siết chặt bàn: “Nếu thân phận bại lộ như vậy…”

Trần Nam Phương trong phòng làm việc không ngờ người ngoài cửa lại đang tính kế với cô, cô nhanh chóng cầm điện thoại lên nói với ống nghe: “Ôn Tứ Hiên, lời anh vừa nói là thật sao?



Anh đã tìm ra chứng cứ chưa?”

“Đừng kích động.” Ôn Tứ Hiên trấn an: “Không phải chứng cứ trực tiếp, chẳng qua tôi phát hiện trước đây anh trai cô Tần Anh Huy đã từng có liên hệ với Ngô Hà.”

“Làm sao có thể chứ? Làm sao bọn họ quen biết nhau được?” Trần Nam Phương hoàn toàn bối rối: “Anh chắc chắn chứ?”

“Có ảnh chụp chứng minh.” Ôn Tứ Hiên cam đoan: “Hơn nữa cô còn chưa biết trước đây là khi nào… ba tháng trước khi cô kết hôn với Hà Minh Viễn.”

“Ý anh là người lên kế hoạch để tôi kết hôn với Hà Minh Viễn là Ngô Hà sao? Không thể nào!” Trần Nam Phương lập tức phủ nhận: “Cô ta muốn kết hôn với Hà Minh Viễn lắm kia mà, đừng hỏi tại sao, trực giác thôi.”

Bên kia điện thoại dừng lại vài giây trước khi Ôn Tứ Hiên nói: “Có thể là bọn họ không đồng ý? Cho nên anh trai của cô khăng khăng làm theo ý mình?”

Trần Nam Phương không phủ nhận, cô làm sao có thể nghĩ thông suốt những chuyện này!

“Tôi nghĩ đó cũng là một khả năng lớn, nghĩ theo trực giác.” Ôn Tứ Hiên nói: “Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ tìm ra chứng cứ”

“Cảm ơn anh rất nhiều.” Trần Nam Phương chân thành cảm ơn: “Nhưng đừng quên chuyện quan trọng của anh, hãy tìm thêm cơ hội để bồi dưỡng tình cảm với Thanh Hoa. Cô ấy mấy ngày nay đang ở chung cư Hạnh Phúc đấy.”

“Tôi đang ở khu chung cư đây, định gặp các cô.”

“Được! Vậy tôi về ngay.” Trần Nam Phương nói xong đứng lên.

Ôn Tứ Hiên từ chối: “Tôi thấy cậu hai Hoàng Bách ở đây rồi, hôm nay thôi đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.