Chương trước
Chương sau
“Thế nhưng đêm qua em còn chưa đủ thỏa mãn anh cơ mà.”

Đỗ Thanh Hoa ngớ người trong vài phút, cô suýt ngã xuống giường: “Anh, làm sao anh biết? Lẽ nào lúc ấy anh tỉnh táo sao?”

Anh không nói gì.

Cô vươn tay ra vô võ anh: “Hỏi anh đấy! Ý anh là sao? Sao anh tỉnh táo mà lại không ngăn tôi lại vậy?”

Trịnh Hoàng Bách nắm lấy tay cô và kéo mạnh sang bên người mình.

Đỗ Thanh Hoa không ngờ bị kéo lại, cả người cô ngã xui lơ vào lồng ngực anh, da thịt dán lên nhau: “Ưm…”

“Không muốn ngăn, vất vả lắm tôi mới có thể khiến em cầu xin tôi tha cho em.” Ánh mắt của anh tối sầm lại: “Bại tướng dưới thân anh à.”

S510 đ116 “Nếu như em còn mắng nữa, anh không ngại khiến cho em tỉnh táo lại cảm nhận một chút đâu.”

“Nếu như anh tỉnh táo, vậy chúng ta đương nhiên phải cân bằng tỉ số rồi!” Đỗ Thanh Hoa kiêu ngạo nâng cằm: “Chưa chắc ai thua ai đâu!”

Thấy Trịnh Hoàng Bách thực sự muốn đến gần cô, cuối cùng Đỗ Thanh Hoa vấn là kinh sợ.

“Anh, anh tránh ra một bên cho tôi ra!” Cô duõi thẳng đôi chân dài của mình, ngăn cách giữa hai người: “Tôi thua rồi, chết tiệt!”

Anh tóm lấy cổ chân của cô: “Thắng làm vua thua làm giặc. Thế nên em không phải là nên theo ý anh hay sao?”



“Trịnh Hoàng Bách, anh có bị điên không vậy?” Đỗ Thanh Hoa giấy mạnh cổ chân mình ra: “Mau buông tôi ra, anh như vậy… làm sao tôi có thể lên giường với anh được chứ? Nếu chuyện này để Nam Phương phát hiện ra, tôi…”

“Nam Phương biết thì có sao? Đừng nói với anh là phương diện đó của anhcó vấn đề nhé?”

Cô ấy thực sự muốn đạp anh ta bay ra khỏi giường. Anh ta có vấn đề về phương diện đó thì sao? Nếu không thì tại sao mọi người lúc nào cũng đồn thổi sau lưng anh ta rằng anh ta chưa từng gần gũi bất kì người phụ nữ nào vậy?

Nghĩ đến đây thì Đỗ Thanh Hoa sửng sốt trong chốc lát, bảo Trịnh Hoàng Bách không phải gần nữ sắc nhưng anh ta lại xảy ra quan hệ với cô ấy, cái kịch bản quỷ quái gì đây?

“Mau thả tôi ra đi! Tôi sẽ thu dọn đồ đạc rồi đi ngay lập tức đây!” Cô ấy thúc giục vì sợ bị người khác phát hiện, vả lại cô đến làm khách nhà họ Trịnh để chăm sóc Nam Phương, thế mà không ngờ lại thực sự xơi luôn cả cậu hai nhà họ Trịnh rồi…

Rốt cuộc anh ta cũng buông cô ấy ra, nhưng lại dùng ánh mắt đào hoa rực lửa nhìn cô ấy, sau khi nhìn thấy cô nhanh chóng mặc lại quần áo, anh nhẹ nhàng liếc qua mặt cô: “Em nuôi tóc dài đi!”

“ị”

Toàn thân Đỗ Thanh Hoa nổi da gà da vịt, rùng mình mấy lần, muốn trốn cũng không được nữa rồi!

Cô ấy gần như không ở nhà họ Trịnh thêm một phút một giây nào nữa, cầm điện thoại di động với ví tiền trở về chung cư Hạnh Phúc, vừa đến cửa nhà thì cô đã nghe thấy giọng nói thúc giục của Nam Phương!

“Này, Thanh Hoa? Sao cô lại vê nhà?” Lục Diệp Anh đang xuống lầu thì tò mò hỏi, sau đó quay sang nhìn Trần Nam Phương: “Không phải cô nói mấy hôm nay Thanh Hoa sẽ không về nhà sao?”

Trân Nam Phương cũng đi xuống, thăm dò: “Thanh Hoa, cậu không sao đấy chứ?”

“Tớ… ha ha… tớ!” Đỗ Thanh Hoa cười khan, quay ngoắt sang một bên, muốn nghĩ ra một đáp án khiến bọn họ không nghi ngờ: “Tối hôm qua Nam Phương không ở nhà họ Trịnh cho nên tớ chạy về đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.