Chương trước
Chương sau
Trần Nam Phương chỉ sợ Đỗ Thanh Hoa tiếp tục ở lại đây sẽ xúc phạm Hà Minh Viễn nhiều hơn nữa.

Cô cũng sợ bản thân mình diễn không nổi nữa.

Nhưng khi nói câu này, cô đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Cô biết ánh mắt của Hà Minh Viễn là nhìn lướt qua, nhưng vừa rồi anh còn tốt, chẳng lẽ cô nói sai gì sao?

Ừm… Có phải là do cô gọi “Hoàng Phong” không?

Khi tiễn bạn lên xe, cô bỗng nghe thấy Đỗ Thanh Hoa tự trách mình: “Haizz, sớm biết thế này thì tớ đã không đi nước ngoài công tác rồi, sao cậu có thể mang thai đứa con của Hà Minh Viễn?”

“Thanh Hoa, tớ…” Trần Nam Phương càng tự trách bản thân, cô muốn bạn mình nhẹ lòng, nhưng một khi lời nói dối bị bại lộ, cô sẽ không thể chấm dứt được.

“Nam Phương, đừng buồn.” Đỗ Thanh Hoa thấp giọng: “Dù nói thế nào thì đứa trẻ cũng vô tội, nếu tên khốn kiếp Hà Minh Viễn dám bắt nạt cậu và đứa nhỏ, tớ sẽ mang cậu đi!”

Cô ấy vừa nói vừa võ trán: “Cậu phải chú ý kiếm tiền đấy, nếu không thì làm sao mà nuôi con được!”

Trong lòng Trần Nam Phương dâng lên cảm động, tuy rằng mang thai là giả, nhưng lòng tốt của bạn bè đối với cô là thật, cô đã mãn nguyện rồi!

“Được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.” Đỗ Thanh Hoa khuyên nhủ thêm vài câu trước khi lên xe của Trịnh Hoàng Phong rời đi.

Cô đứng đó, nhìn bóng xe khuất dần, đôi mắt đỏ hoe vì ấm ức.

“Không nỡ sao?”

Trân Nam Phương thấy Hà Minh Viễn đột nhiên thì giật mình, sau đó quay đầu hỏi: “Sao anh lại đi ra?”

“Tôi sợ vợ mình bỏ trốn theo họ.”



“..” Cô không dám tức giận, vươn bàn tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay anh: “Em tiên Thanh Hoa đi.”

“Thật sao?” Hà Minh Viễn ngẩn ra, không rõ là vui mừng hay tức giận.

Cô gật gật đầu, sau đó âm thâm ngẩng đầu liếc anh, muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng lại thay đổi: “Bà nội không tức giận chứ?”

“Bà ấy sẽ không tức giận với em.”

Không hiểu sao, Trân Nam Phương luôn cảm thấy trong lời nói của anh có cái gì đó, nhưng cô không dám hỏi.

“Đi thôi, Hoàng Bách vẫn đang đợi ø em: “Tại sao phải đợi tôi?” Không thể biết tại sao, cô thực sự không muốn có liên quan đến Trịnh Hoàng Bách.

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Hà Minh Viễn dùng trái tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, nhẹ bóp một cái: “Nếu em không muốn gặp, tôi sẽ đưa em ra vườn hoa.”

“..” Trân Nam Phương thật sự nghỉ ngờ cô bị ảo giác thính giác, nhưng dạo vườn một vòng, cô không muốn hiểu mục đích của anh, chỉ có thể cảnh giác cao độ đi theo anh.

Anh liếc mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, anh đặc biệt đẩy công việc đi để ở cùng cô, nhưng cô lại nghi ngờ anh hại cô sao?

Đi được một lúc, Trần Nam Phương không chịu nổi nữa, cô phân vân không biết mở lời thế nào.

Chỉ nghe Hà Minh Viên âm trầm nói: “Em có chuyện gì thì nói đi, đừng có giữ trong lòng.”

Cô ngước nhìn anh, vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi, nhìn ánh mắt rực lên của anh, cô nuốt nước bọt, thì thầm nói: “Em nghĩ… Thanh Hoa đã gặp phải một vấn đề với khách hàng, em muốn giúp cô ấy.”

Sợ anh từ chối, cô hơi cao giọng hứa: “Em sẽ không chạy lung tung đâu, em chỉ làm ở nhà thôi, không để bà nội nhìn thấu đâu”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.