Chương trước
Chương sau
Chuông cửa vang lên đúng lúc Trần Nam Phương vừa thu dọn xong để chuẩn bị lên đường, nhưng vừa mở cửa ra cô nhìn thấy Tạ Minh Sơn khiến cho cô không khỏi kinh ngạc.

“Xin chào, tôi muốn tìm cô có chút việc.” Anh ta nghiêm trang, lạnh lẽo, dáng vẻ giống như một tảng đá.

Cô gật đầu một cái, tỏ ý bảo anh ta tiếp tục nói.

“Cô thật sự là vợ của cậu ba sao?”

“Có vấn đề gì không?” Trần Nam Phương cảnh giác nhìn anh ta, thật ra thì cô rất muốn hỏi Tạ Minh Sơn và chồng mình có quan hệ như thế nào?

“Sau đó cô muốn ly hôn với anh ấy?”

“Liên quan gì đến anh!” Lần này Trần Nam Phương nói những gì mình nghĩ trong lòng ra.

“Trước mắt việc của anh là giải quyết tốt chuyện giữa anh và luật sư Diệp Anh đi!”

Thân thể cao lớn của người đàn ông có vẻ rất căng thẳng, ánh mắt di chuyển không ngừng.

Cô lùi về phía sau theo bản năng, ngay tại lúc cô nghĩ anh ta sẽ chất vấn cô vài câu thì Tạ Minh Sơn lại nhỏ giọng nói thâm một câu rằng: “Cô ấy là vợ của Am tôi.

“…!“ Trần Nam Phương mở to mắt, quay sang nhìn anh ta một cách nghỉ hoặc: “Anh nói luật sư Diệp Anh là vợ của anh sao? Các người… “

“Cô ấy đang nghĩ đến việc ly hôn nhưng tôi lại không đồng ý.”

Khó trách anh ta phải đến hỏi cô về chuyện ly hôn giữa cô và Hà Minh Viễn, vừa rồi còn phong thái của người đàn ông này còn như đang ở trên trời cao mà không hiểu sao giờ phút này anh ta đột nhiên lại cúi đầu vì tình cảm, cô cũng cảm thấy rất đồng cảm với điều đó.



“Có đôi khi cô ấy nói ly hôn cũng chưa chắc đã là muốn ly hôn đâu, có thể là muốn gây sự chú ý với anh thôi, hoặc là gặp chuyện nan giải không thể vượt qua. Trân Nam Phương phân tích người khác cũng như phân tích chính mình: “Nếu anh thật sự muốn giữ lại thì phải tranh thủ tâm sự với cô ấy nhiều hơn, nhiều lúc cũng phải đặt mình vào hoàn cảnh của cô ấy mà suy nghĩ về vấn đề nào đó.”

Con ngươi màu nâu của Tạ Minh Sơn hơi mở to, gương mặt nghiêm túc lại tràn đầy nghi hoặc: ‘Làm sao có thể đặt mình vào hoàn cảnh của cô ấy để suy nghĩ về vấn đề nào đó?”

“Cô ấy thường hay quan tâm đến những điều gì?” Cô hỗ trợ nêu ví dụ: “Anh làm bạn với cô ấy? Sự tin tưởng từ anh? Sự ủng hộ của ngươi? Hoặc là…

Muốn anh phải nhiều kiếm tiên hơn?

Hay là cô ấy muốn cùng anh sinh con đẻ cái? Cũng có thể là, anh phải tự mình phát hiện ra điều đó.”

“Vậy còn cô thì sao? Vì điều gì mà cô nghĩ đến chuyện ly hôn? Cô muốn cái gì từ cậu ba?”

Trần Nam Phương hơi sững sờ, giật mình ngạc nhiên, sau đó cười cười một cách lễ phép: “Tôi muốn những gì tôi đều đã nói với anh ấy rồi, anh ấy cũng biết rõ điều đó.”

“Anh ấy thực sự rất quan tâm đến cô.” Tạ Minh Sơn nói ra một câu cụt lủn, không đầu không đuôi.

Cô trợn tròn mắt, đang muốn nói chuyện gì đó thì nghe Zalo báo tinh một tiếng, là tin nhắn từ Tần Anh Huy.

Trân Nam Phương vội vàng mở ra, một giọng nói vang lên: “Cô gái chết tiệt kia, cô đang đùa giốn với tôi có phải không? Cô quan tâm đến tên nhóc trên mạng đó nhiều như vậy mà cũng không muốn biết sự thật về cái chết của nó sao?”

Âm!

Khí huyết của cô dâng trào, những gì Tân Anh Huy đang nói thật sự liên quan đến Dạ Hành sao, có thể sẽ là gì chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.