Chương trước
Chương sau
Đinh đong, đỉnh đong, hai tin nhắn gửi tới liên tiếp.

“Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô không giải quyết Hà Minh Viễn cho tôi, cô còn dám đùa cợt với tôi thì tôi sẽ để cho cô chết nhưng cũng không biết mình chết thế nào!”

“Tôi sẽ đợi cô vào buổi chiều lúc năm giờ, năm giờ tới đón tôi ở đường đông Bắc Tứ tới đón tôi!”

Hai tay câm điện thoại di động Trần Nam Phương run rẩy không ngừng, cô lập tức gọi điện cho Tần Anh Huy: “Ý của anh là gì? Sự thật là gì? Rốt cuộc anh biết cái gì?”

“Yo xin chào, lúc này cô đang nóng nảy sao, ngày hôm qua cô đã làm gì thế?” Tân Anh Huy cà lơ phất phơ nói: “Mau giải quyết Hà Minh Viễn nhanh nhanh cho tôi đi!”

“Làm sao tôi có thể giải quyết anh ấy? Bây giờ chính xác là các người làm ăn mà không nộp thuế, làm việc không bao giờ có sự trung thực, ai có thể giúp được các người chứ!”

“Cô đang nói linh tinh cái gì vậy, Trần Nam Phương, không phải cô yêu tên nhóc đấy đến muốn sống muốn chết sao? Cô biết anh ta là ai không? Cô biết bây giờ anh ta đang ở đâu không?”

Cả người Trần Nam Phương giống như là bị sét đánh, không thể động đậy được, ý tứ trong lời nói của Tân Anh Huy rất rõ ràng, Dạ Hành chưa chết?

Hơn nữa anh ta còn biết Dạ Hành là ai? Ở nơi nào?

“Anh ấy, anh ấy…

“Chọc vào trái tim cô sao?” Tần Anh Huy chế nhạo: “Nếu cô muốn biết thì làm theo lời tôi nói đi!”

Nói xong, anh ta dứt khoát cắt đứt cuộc nói chuyện qua điện thoại di động.

Đầu của Trần Nam Phương ong ong, thân hình cô lay động đến phát run, bởi vì tin tức này đối với cô thật sự quá gây sốc!



Người mà cô nghĩ đến bấy lâu nay chưa chết, Dạ Hành chưa chết.

“Cô không sao chứ?” Tạ Minh Sơn cau mày, nhìn chằm chăm vào Trần Nam Phương: ‘Ai gọi điện thoại tới vậy?

Tại sao anh ta lại để cho cô xử lý cậu ba?”

Cô đột nhiên quay đầu nhìn Tạ Minh Sơn, một lúc lâu cũng không có phản ứng, hơn nữa căn bản cô cũng không nghe thấy lời Tạ Minh Sơn nói.

“Cô…’ Tạ Minh Sơn suy nghĩ một chút rồi nói “Cô đừng làm gì có lỗi với cậu ba, đối với anh ấy điều này vốn không phải là dễ dàng.”

Nếu trước đây nghe nói những lời này, nhất định Trần Nam Phương sẽ hỏi rõ nguyên nhân.

Nhưng bây giờ trong đầu cô chỉ †oàn Dạ Hành, cuối cùng anh ta là ai? Vì Sao rõ ràng anh ta chưa chết nhưng lại viết thư nói chết rồi? Tại sao Tần Anh Huy lại biết anh ta?

Tất cả vấn đề đều khiến cô khổ não cũng càng làm cho cô kích động!

“Anh đi tập đoàn Kim Địa sao?” Trần Nam Phương hỏi Tạ Minh Sơn, nhưng cô không đợi anh ta trả lời đã cất bước đi tới thang máy. Cô phải lập tức đi tìm Hà Minh Viễn để anh ngừng dạy dỗ nhà họ Trần và Lý An.

Tạ Minh Sơn nhanh chân đuổi theo, anh ta vốn định nói ra suy nghĩ của mình, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Hiện tại Trân Nam Phương đang đứng tại văn phòng ở tâng cao nhất, Hà Minh Viễn vấn chưa về, chỉ có Linda đang ngồi ở đó sơn móng tay, bộ dạng nhàn nhã vênh váo.

Thấy cô tới là đã cô ta lập tức bực bội ngồi xuống, còn lầm bầm một câu: “Lại tới nữa, thật xui xẻo.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.