Chương trước
Chương sau
“..” Trần Nam Phương bĩu môi, cô biết biết phản ứng của bạn thân hệt như suy đoán của cô: “Chờ một chút người †a tới, cậu cũng đừng chọc vào chuyện của người ta.”

“Tớ đã biết, tớ là hạng người như vậy sao?” Đỗ Thanh Hoa cam đoan, vừa dứt lời là tiếng gõ cửa đã vang lên.

Lục Diệp Anh từ bên ngoài bước vào, trong tay cô ấy cầm theo vật phẩm chăm sóc sức khỏe, cô ấy nói một số chuyện linh tỉnh hỏi thăm Đỗ Thanh Hoa và Trân Nam Phương.

Luật sư Diệp Anh bắt đầu chuyển quyền chủ động: “Cô Nam Phương, thật ra lần này tôi đến có chuyện muốn hỏi cô.

“Luật sư Diệp Anh gọi tôi Trân Nam Phương hoặc là Nam Phương được rồi.”

Cô nở nụ cười với cô ấy: “Có việc gì cô cứ nói.”

“Nam Phương. ‘ Luật sư Diệp Anh sảng khoái sửa lại miệng: “Cô gặp Tạ Minh Sơn rồi chứ?”

Trân Nam Phương sững sờ, sau đó cô gật đầu.

“Hôm qua anh ta đến tìm tôi, nói cô chỉ cho anh ta.”

.. Cô ấy có nói một chút, chỉ là biếu lộ cảm xúc, nhưng không tính là chỉ đâu.

“Tình huống như thế nào? Nam Phương còn làm cả bà mối à?” Đỗ Thanh Hoa nhiều chuyện với cô xong lại nhìn sang Lục Diệp Anh: “Vậy cô làm thế nào để khiến tên nam cặn bã kia bỏ chạy?”

“Thanh Hoa…’ Trân Nam Phương nhắc nhở.

“Không sao. ” Lục Diệp Anh cười nhạt: “Anh ây không tính là nam cặn bã, anh ấy là lính đặc chủng quân nhân, chúng tôi gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều nên mới ồn ào ly hôn.”



Ba chữ lính đặc chủng truyền vào trong tai Trần Nam Phương rõ ràng, cô vội vàng nhìn Đỗ Thanh Hoa, mà cô ấy cũng đang nhìn cô.

Ánh mắt hai người đều lóe lên, xem ra đều đã nghĩ đến Dạ Hành.

“Thật ra tôi cũng không muốn ồn ào ly hôn thật, tôi chỉ hù dọa anh ấy thôi.”

Giọng nói của Lục Diệp Anh gọi tinh thần của các cô về.

Trân Nam Phương gật gật đầu, cô cũng vui mừng thay bọn họ: “Mặc dù tôi chỉ gặp Tạ Minh Sơn hai lần, nhưng anh ta làm việc rất nghiêm túc, cũng rất trọng tình nghĩa với cô.”

Lục Diệp Anh phụ họa gậy đầu, cô ấy chuyển đề tài nói: ‘Thế nhưng tôi cũng không muốn tha thứ cho anh ấy nhanh như vậy.”

“Hả?” Trân Nam Phương trợn tròn mắt, cô cảm giác mình làm sai chuyện gì, ngập ngừng không biết đáp lại ra Sao. “Luật sư Diệp Anh. “Đỗ Thanh Hoa : tiếp lời: “Tình cảm của hai người là người trong cuộc mới hiểu, cô muốn làm gì thì cứ làm thôi.”

“Tôi biết.” Lục Diệp Anh gọn gàng linh hoạt nói, sau đó cô ấy cười với Trần Nam Phương: “Nam Phương đừng suy nghĩ nhiều, thật ra tôi rất cảm ơn cô.”

Cô lại sững sờ, không dám chấp nhận.

“Là cô khiến cho gút mắc được mở, nếu như anh ấy có thể tự mình mở gút mắc kia ra là chúng tôi có thể hòa hảo.”

Lục Diệp Anh tỏ vẻ chân thành nói, bỗng nhiên cô ấy lại có chút xấu hổ: “Tôi thực sự không tìm thấy ai để bày tỏ, tôi đã quấy rây hai người rồi.”

“Luật sư Diệp Anh đừng nói như vậy, mọi người đều là bạn bè mà.” Trần Nam Phương an ủi cô ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.