“Không tin thì thôi.” Bảo vệ nhỏ giọng tiếp tục nói: “Hai ngày nay tôi gặp Tổng giám đốc Minh Viễn hai lần ở bãi đồ xe, bên cạnh anh ấy đều có một người phụ nữ đi theo, người phụ nữ đó vừa gầy vừa yếu, bước đi cứ như bước trên mây.” 
“Anh nói là Tổng giám đốc Minh Viễn thừa dịp giữa trưa…” 
“Xấu xa!” Bảo vệ nhỏ giọng mắng một tiếng: “Con mẹ nó tôi không hề nói gì cải” 
Bảo vệ khác cười lên ha hả, dáng vẻ như đã hiểu ra gì đó. 
Trân Nam Phương nghe thấy mà lòng bàn chân cũng đổ ra mồ hôi lạnh, cô không muốn tin tưởng lời của bên bảo vệ, thế nhưng trong đầu lại không tự chủ hiện ra hình ảnh khiến trái tim cô đau đớn. 
“Tại sao cô lại ở đây?” Giọng nói lạnh lẽo cứng rắn thật thà truyền đến. 
Cô vội vàng quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Minh Sơn: “Tôi…” 
Anh ta liếc mắt nhìn vào những người bên trong mới chỉ sang bên cạnh: “Qua bên kia nói chuyện đi.” 
Trần Nam Phương đi theo anh ta, cô còn có thể cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên hóng chuyện từ rất xa, cô cố gắng xem nhẹ chúng. “Không phải cô ấy đã đến tìm cô rồi chứ?” Tạ Minh Sơn mở miệng đặt câu hỏi trước: “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn cứu vấn thôi.” 
“Ừm.” Trần Nam Phương gật đầu khích lệ: “Anh phải tiếp tục cố gắng, nhưng bên luật sư Diệp Anh vẫn cần cho cô ấy thêm chút thời gian.” 
Anh ta tỏ vẻ không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518280/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.