Chương trước
Chương sau
“Thanh Hoa, đừng có vì những người không liên quan lặp lại thương thế.” Cô ôm lấy người bạn của mình và trừng mắt nhìn Triệu Lập Thành: “Tốt hơn hết là về sau anh đừng xuất hiện nữa!”

“Chất tiệt, lòng tốt không được đền đáp!”

“Tôi rất muốn biết anh mang theo lòng tốt gì đến nhỉ?” Sâu kín trong âm thanh mang theo sự giễu cọt, Trịnh Hoàng Bách đang đứng ở một bên thưởng thức trò hề này.

Trong nháy mắt Triệu Lập Thành muốn ngất đi, đương nhiên là anh ta không thể chọc giận cậu hai nhà họ Trịnh này, vì vậy anh ta bước nhanh rời khỏi.

Đồ Thanh Hoa như không thể giải hận mà hét lên hai tiếng, sau đó mới võ võ tay Trần Nam Phương: “Nam Phương đi, chúng ta vào đi!”

Trịnh Hoàng Bách cũng đi theo vào, bộ dáng vẫn là một kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng: ‘Chủ nhật tuần này chị chắc chắn muốn xuất viện hay sao?”

“Bác sĩ Hoàng Bách bị làm sao vậy?

Vết thương trên người của Thanh Hoa vần còn vấn đề gì hay sao?” Trần Nam Phương nghe thế không khỏi lo lắng hỏi.

Anh ta nhìn cô một cái rồi thản nhiên nói: “Không, chỉ là tôi sẽ không xem thôi.” . Ngôn Tình Sắc

Đỗ Thanh Hoa liếc mắt nhìn xung quanh, nếu có cái gì thuận tay, cô nhất định sẽ đập qua: “Hừ, nhìn lại mình đi, đại ma đầu, dám không cho tôi xuất viện, tôi sẽ phá hỏng bệnh viện của anh!

“Giọng điệu quả thật không nhỏ.”

Trịnh Hoàng Bách sờ sờ mũi nhìn Trần Nam Phương rồi nói: “Anh Minh Viễn đi công tác, chị dâu thật là nhàn nhã.”



“Trịnh Hoàng Bách, có phải anh lại uống lộn thuốc không hả?” Đỗ Thanh Hoa mắng: “Lại bắt đầu nổi điên phải không? Không được thì thay bác sĩ khám đi”

Anh ta nhìn sang cô, tỏ vẻ không hề để ý, chỉ có trong mắt tràn ngập sự bực bội.

“Không phải anh ấy đi công tác thì tớ cũng được rảnh rỗi sao?” Trần Nam Phương nhàn nhạt lên tiếng: “Chẳng lẽ tớ còn phải chờ anh ta rảnh thì mới rảnh được à, trên đời này làm gì có loại bất bình đẳng như vậy?”

Trịnh Hoàng Bách hơi ngạc nhiên, anh ta thật sự không ngờ là Trần Nam Phương sẽ đả kích người khác, tuy rằng giọng hơi nhỏ, nhưng lại để lộ sự quật cường.

“Nghe thấy chưa?” Đỗ Thanh Hoa đệm vào: “Nam Phương của bọn này muốn làm cái gì thì làm cái đó! Chẳng lẽ chỉ cho quan lớn phóng hỏa còn không cho dân chúng đốt đèn?” “Quan lớn có phóng hỏa hay không thì tôi không biết, nhưng còn dân chúng thì lại đi đốt đèn thật.” Cặp mắt đào hoa của Trịnh Hoàng Bách lập lòe, sáng rực nhìn chăm chằm Trần Nam Phương.

Cô chỉ cần suy nghĩ một chút là biết anh ta đang nhắc tới Trịnh Hoàng Phong, chẳng qua lúc đó đang vô cùng đau khổ, cho nên không quan tâm đến việc phân trần, bây giờ lại nhận lấy chỉ trích.

“Tôi sẽ tự xử lý cho ổn thỏa, cảm ơn bác sĩ Bách đã nhắc nhở.” Rốt cuộc Trân Nam Phương vẫn nhận lỗi, cũng thầm nhắc nhở mình sau này phải chú ý.

“Mẹ nó!” Đỗ Thanh Hoa bực bội đưa tay ra rút ống tiêm: “Nam Phương của chúng ta đúng là xui xẻo, đời này lại gặp phải đám người này!”

Nói xong còn đỏ cả vành mắt.

“Thanh Hoal” Trân Nam Phương vội đè tay bạn thân lại: “Cậu tức giận gì chứ!”

“Hay là cậu đừng qua lại gì với anh †a nữa, làm gì có ai kết hôn để chọc mình thêm tức giận đâu?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.