“Hà Minh Viễn… anh ấy thật sự đối xử với con rất tốt.” Đôi mắt đẹp của cô ánh lên một tia dịu dàng.
Không phải là Đặng Mai Tuyết không lo lăng: “Vậy con có biết trong lòng của Minh Viễn luôn nhớ thương một người không?”
Trần Nam Phương đột nhiên sửng sốt, không thể ngờ được dì Tuyết lại biết đến sự tồn tại của Ngô Hà, không khỏi có chút ảm đạm đau lòng, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Đó đều là chuyện của quá khứ rồi.”
Đặng Mai Tuyết nắm lấy tay cô, thở dài: “Chỉ hy vọng là như thế.”
Sau đó giọng điệu trở nên nghiêm túc, dặn dò nói: “Nam Phương, mẹ con lúc còn sống luôn ôm ấp kỳ vọng đối với con, hy vọng con thành tài, càng hy vọng con hạnh phúc, cho nên… Nếu Minh Viễn không tốt với con, hoặc là con không muốn tiếp tục với cậu ta nữa, nhớ kỹ phải nói với dì Tuyết nhé, được không?”
Trân Nam Phương bị sự dịu dàng của mẹ cô đả động, dùng sức gật đầu: “Con biết rồi, cảm ơn dì Tuyết.”
“Ai ya..” Đặng Mai Tuyết nghe thấy con bé gọi chính mình, ngay lập tức hốc mắt đỏ hoe, liên tục nói: “Đúng là đứa bé ngoan.” “Dì Tuyết, dì phải giữ gìn sức khoẻ.” Trần Nam Phương chân thành khuyên nhủ an ủi: “Chuyện đã qua rồi cứ để nó qua đi, dì cũng không làm sai chuyện gì không phải sao? Đừng tự dẫn vặt bản thân quá nhiều, dì còn có gia đình, có Hoàng Phong, có bác sĩ Hoàng Bách, dì phải cố gắng sống một cuộc sống thật tốt đẹp”
Đặng Mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518227/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.