Bà ta liếc nhìn anh một cái thật sâu, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng lại không nói thêm điều gì, mà chỉ tạm biệt rồi rời đi.
“Anh…” Trịnh Hoàng Bách còn chưa nói hết đã bị người nào đó cắt ngang.
Hà Minh Viễn liếc xéo nhìn anh ta: “Có phải Hoàng Bách còn có điều gì đó chưa nói rõ ràng hay không?”
Anh ta lúng túng sờ mũi: “Anh Minh Viễn muốn nói gì?”
“Cậu nói xem?”
Trong lòng Trịnh Hoàng Bách dâng lên cảm giác bội phục, ánh mắt của Hà Minh Viên sâu đến mức có thể nhìn thấu được bên trong, chỉ có thể khẽ đáp: “Nghe nói Trân Nam Phương là con gái của Tạ Ngọc Hân, bạn thân của mẹ tôi năm đó.”
“Là con gái của dì Hân sao?” Trịnh Hoàng Phong kinh ngạc hỏi, nắm chặt lấy áo khoác trắng của em trai: “Em chắc chứ?”
Hà Minh Viễn cũng vô cùng kinh ngạc, thấp giọng nói: “Con gái của nhà họ Tạ ở Tạ Thành?” “Anh, anh bình tĩnh đi.” Trịnh Hoàng Bách gạt tay anh ta ra: “Anh có ấn tượng gì với dì Hân không?”
Nếu như có ấn tượng thì không phải đã sớm nhận ra Trần Nam Phương rồi sao?
Trịnh Hoàng Phong cau mày, hồi tưởng lại quá khứ: “Không có ấn tượng gì, chỉ nhớ lúc nhỏ mẹ có nhắc đến vài lần… hình như bà ấy nói rằng con gái của dì Hân và anh có hôn ước từ bé.”
Đôi mắt phượng của Hà Minh Viễn lóe lên một tia sắc bén: “Hôn ước từ bé sao?”
Trịnh Hoàng Bách cũng trừng mắt nhìn anh ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518224/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.