Nhưng Triệu Lập Thành lại cun cút đi đến chỗ cô như con chó Nhật, còn thấp giọng gọi: “Trân Nam Phương, anh đang hỏi em đấy!”
Nói xong, anh ta vươn tay giữ lấy tay cô.
“Anh định làm gì? Buông tay!” Trần Nam Phương lạnh lùng hỏi lại: “Anh hỏi thì tôi phải trả lời à? Đây là cái đạo lý gì?”
“Nam Phương, em thay đổi rồi, trước kia em chưa từng nói nặng lời lần nào cả.”
“Con người luôn luôn thay đổi, nếu không thay đổi mới kỳ quái đấy.”
Triệu Lập Thành nhìn cô chằm chăm, ánh mắt lạnh xuống: “Gả cho Hà Minh Viễn thì không giống trước nữa, trở thành người có chỗ dựa, cảm giác không tồi đúng không?”
Trân Nam Phương nhún vai không tỏ ý kiến: “Quả thật tốt lắm. Có người làm khó tôi, tôi sẽ nói anh ấy dạy dỗ kẻ đó giúp tôi, cho nên anh thông minh một chút, đừng có chọc đến tôi làm gì.”
“Nếu Hà Minh Viễn mua lại QL, tốt nhất em nên trả lại cho anh!” Anh ta ra lệnh như lẽ đương nhiên.
Cô nhìn anh ta như nhìn cái gì đó rất buồn cười, hoàn toàn không muốn phí võ mồm với anh ta, bèn tiếp tục đi về phía trước.
Vốn tưởng răng Triệu Lập Thành sẽ không đuổi theo, ai ngờ tới Trần Nam Phương vừa muốn lên xe lại bị anh ta kéo lại!
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Cô nhíu mày: “Có tin tôi báo công an anh quấy rối hay không?”
“Em đến Công ty giải trí Thiên Vân làm gì?” Triệu Lập Thành nhìn Trần Nam Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518216/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.