Chương trước
Chương sau
Nhưng Triệu Lập Thành lại cun cút đi đến chỗ cô như con chó Nhật, còn thấp giọng gọi: “Trân Nam Phương, anh đang hỏi em đấy!”

Nói xong, anh ta vươn tay giữ lấy tay cô.

“Anh định làm gì? Buông tay!” Trần Nam Phương lạnh lùng hỏi lại: “Anh hỏi thì tôi phải trả lời à? Đây là cái đạo lý gì?”

“Nam Phương, em thay đổi rồi, trước kia em chưa từng nói nặng lời lần nào cả.”

“Con người luôn luôn thay đổi, nếu không thay đổi mới kỳ quái đấy.”

Triệu Lập Thành nhìn cô chằm chăm, ánh mắt lạnh xuống: “Gả cho Hà Minh Viễn thì không giống trước nữa, trở thành người có chỗ dựa, cảm giác không tồi đúng không?”

Trân Nam Phương nhún vai không tỏ ý kiến: “Quả thật tốt lắm. Có người làm khó tôi, tôi sẽ nói anh ấy dạy dỗ kẻ đó giúp tôi, cho nên anh thông minh một chút, đừng có chọc đến tôi làm gì.”

“Nếu Hà Minh Viễn mua lại QL, tốt nhất em nên trả lại cho anh!” Anh ta ra lệnh như lẽ đương nhiên.

Cô nhìn anh ta như nhìn cái gì đó rất buồn cười, hoàn toàn không muốn phí võ mồm với anh ta, bèn tiếp tục đi về phía trước.

Vốn tưởng răng Triệu Lập Thành sẽ không đuổi theo, ai ngờ tới Trần Nam Phương vừa muốn lên xe lại bị anh ta kéo lại!

“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Cô nhíu mày: “Có tin tôi báo công an anh quấy rối hay không?”



“Em đến Công ty giải trí Thiên Vân làm gì?” Triệu Lập Thành nhìn Trần Nam Phương một lượt từ trên xuống dưới, giống như cảm thấy được cô là một tên gián điệp: “Em sẽ không…”

“A, tôi đã biết.” Cô cố ý nói chậm lại: “Đặng Vân Nhã bán QL, trái lại anh bèn muốn bán Công ty Văn hóa Vân Nhã đúng không?”

“Chậc.” Triệu Lập Thành kiêu ngạo hừ một tiếng: “Em còn không biết đúng không? Hiện tại Công ty văn hóa Vân Nhã đã là của anh rồi.”

Trân Nam Phương nhướng lông mày, bỗng nhiên hiểu rõ cười một tiếng.

Anh ta nhìn thấy vậy thì ngây ngốc, trước kia anh ta biết Trần Nam Phương đẹp, nhưng chưa bao giờ biết cô đẹp như vậy, khó trách Hà Minh Viên cũng muốn lấy được nụ cười của mỹ nhân, “A.” Khoảnh khắc anh ta thấtthần, ngực lập tức bị một khuỷu tay huých vào, cơn đau đớn khiến anh ta buông lỏng tay ra.

Trần Nam Phương nhân cơ hội lên xe đóng cửa lại rồi lập tức nói tài xế lái xe rời đỉ.

Cô tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng thở ra, không khỏi cảm khái con người thật sự không thể tham lam, Triệu Lập Thành tham Công ty văn hóa Vân Nhã, không hề hay biết Đặng Vân Nhã đã đào cho anh ta thêm một cái hố rồi!

Phàm là phải mở phiên tòa xét xử, cô lấy ra chứng cứ chứng minh Đỗ Thanh Hoa vô tội, Công ty văn hóa Vân Nhã lập tức phải đối mặt với sự chỉ trích và bài xích của người trong ngành!

“Thôi quên đi.” Cô xoa mi tâm, chuyện này cũng không phải chuyện cô cần quan tâm, cô quan tâm đến người đối tốt với cô là đủ rồi.

Trần Nam Phương vừa mới bước vào phòng bệnh của Đỗ Thanh Hoa đã li Bối đen hỏi tây. “Nam Phương, tớ nghe hộ sĩ nói ngày hôm qua Hà Minh Viễn và anh Hoàng Phong đã đánh nhau đúng không? Là vì cậu à?”

Cô hơi sửng sốt, nhớ lại thì cảm thấy vô cùng châm chọc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.