Nếu bạn tốt biết sau đó Hà Minh Viễn bỏ lại mình cô rồi rời đi một mình để đi uống rượu cùng Ngô Hà, có lẽ bạn tốt sẽ lao đi chiến đấu với anh mất!
“Oa, đây chính là rút đao tranh đấu ở thời cổ đại đấy.” Đỗ Thanh Hoa hâm mộ nói: “Nếu có người vì tớ mà chiến đấu thì tớ tuyệt đối sẽ không phải anh ấy thì tuyệt không gả.”
“Tối hôm qua cậu lại ngủ muộn đúng không?” Trân Nam Phương rót cho cô một cốc nước.
“Vân chưa tỉnh mộng nữa.”
Phụt.
Đồ Thanh Hoa đang uống nước, nghe cô nói như thế thì phun hết nước ra ngoài, kinh ngạc nhìn Trần Nam Phương: “Trời ạ, công lực buông lời ác độc của câu đã khôi phục đến độ ngang ngửa với thời học đại học rồi.”
“Đây không phải lời nói ác độc, mà là sự thật, thà kết hôn với một người trưởng thành điềm đạm, sống một cuộc sống êm ả còn hơn cứ ầm ĩ như thế này.”
Đồ Thanh Hoa chu miệng tỏ vẻ không đồng ý.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp nói gì, đã có người cướp lời ngay trước mặt cô ấy.
“Trân Nam Phương, cô có bản lĩnh thì nói như thế trước mặt anh Minh Viễn đi!” Đặng Vân Nhã dùng lực đẩy cửa bước vào.
“Ai cho phép cô vào đây?” Đỗ Thanh Hoa tức giận nói: “Đến đứa trẻ 3 tuổi còn biết gõ cửa trước khi bước vào cơ đấy.”
“Đây là bệnh viện của anh tôi, Hoàng Bách, tôi muốn gõ thì gõ, không muốn gõ thì không gõ thôi.” Đặng Vân Nhã vừa kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518215/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.