Chương trước
Chương sau
Nếu bạn tốt biết sau đó Hà Minh Viễn bỏ lại mình cô rồi rời đi một mình để đi uống rượu cùng Ngô Hà, có lẽ bạn tốt sẽ lao đi chiến đấu với anh mất!

“Oa, đây chính là rút đao tranh đấu ở thời cổ đại đấy.” Đỗ Thanh Hoa hâm mộ nói: “Nếu có người vì tớ mà chiến đấu thì tớ tuyệt đối sẽ không phải anh ấy thì tuyệt không gả.”

“Tối hôm qua cậu lại ngủ muộn đúng không?” Trân Nam Phương rót cho cô một cốc nước.

“Vân chưa tỉnh mộng nữa.”

Phụt.

Đồ Thanh Hoa đang uống nước, nghe cô nói như thế thì phun hết nước ra ngoài, kinh ngạc nhìn Trần Nam Phương: “Trời ạ, công lực buông lời ác độc của câu đã khôi phục đến độ ngang ngửa với thời học đại học rồi.”

“Đây không phải lời nói ác độc, mà là sự thật, thà kết hôn với một người trưởng thành điềm đạm, sống một cuộc sống êm ả còn hơn cứ ầm ĩ như thế này.”

Đồ Thanh Hoa chu miệng tỏ vẻ không đồng ý.

Nhưng cô ấy còn chưa kịp nói gì, đã có người cướp lời ngay trước mặt cô ấy.

“Trân Nam Phương, cô có bản lĩnh thì nói như thế trước mặt anh Minh Viễn đi!” Đặng Vân Nhã dùng lực đẩy cửa bước vào.

“Ai cho phép cô vào đây?” Đỗ Thanh Hoa tức giận nói: “Đến đứa trẻ 3 tuổi còn biết gõ cửa trước khi bước vào cơ đấy.”

“Đây là bệnh viện của anh tôi, Hoàng Bách, tôi muốn gõ thì gõ, không muốn gõ thì không gõ thôi.” Đặng Vân Nhã vừa kiêu căng vừa ngang ngược nhìn Trân Nam Phương: “Vẫn là câu nói vừa rồi, cô dám nói lại không?”



Trần Nam Phương lạnh nhạt nói: “Bệnh viện muốn đến thì đến lại không thể chữa khỏi cho cô, cô có một nguồn tài nguyên tốt như vậy thật sự quá đáng tiếc”

“Nam Phương, cậu nói sai rồi, cái bệnh viện bỏ đi này không có khoa thần kinh và khoa não đâu.” Đỗ Thanh Hoa phối hợp theo.

“Ai bệnh chứ?” Đặng Vân Nhã hét lớn: “Hai người mới bị bệnh ấy!”

Mặc cho cô ta có lớn tiếng hơn nữa, Trần Nam Phương cũng không nói gì nữa, chỉ yên tĩnh ngồi nghịch điện thoại trên ghế.

Cô ta bước lên phía trước một bước, vươn tay hất điện thoại của Trần Nam Phương ra: “Tôi hỏi cô, hôm nay có phải cô đi đến công ty giải trí Thiên Vân không? Cô đến đó làm gì?”

Cô nhìn về phía chiếc điện thoại đã bị vỡ màn hình, nói: “Tôi không cần phải báo cáo với cô Vân Nhã về hành tung của mình đúng không?”

“Đó là công ty của cô tôi, tôi có quyền hỏi cô, cô mau trả lời đi!”

“Chết tiệt!” Đỗ Thanh Hoa tức giận đến mức đi chân trần xuống đất nói: “Đặng Vân Nhã, đầu óc của cô có phải thực sự có bệnh rồi không? Muốn động †ay động chân sao? Hôm nay tôi không hủy khuôn mặt cô, không đánh gãy chân tay cô thì không được!”

“ÁI Cứu mạng!” Đặng Vân Nhã bị dọa sợ đến mức tháo chạy tứ phía, đúng lúc Trịnh Hoàng Bách tiến vào liền trốn ở sau lưng anh: “Anh Hoàng Bách cứu em, bọn họ định đánh em.”

Anh ta liếc mắt nhìn Đỗ Thanh Hoa một cái, đôi mắt đào hoa lập tức bừng lên lửa giận, cô gái ngốc nghếch này thật sự xem mình là trẻ con sao, không đi giày dép gì mà đã xuống đất rồi: “Cô mau quay lại giường cho tôi!”

Trân Nam Phương biết rõ bạn mình là người rất dễ nổi nóng, liền vội vàng cầm giày cho cô ấy đi, khuyên nhủ cô ấy: “Được rồi, không đáng phải nổi giận đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.