Chương trước
Chương sau
Ba ngày này, Trần Nam Phương đều ở lại chung cư Hạnh Phúc, trong khoảng thời gian đó, Hà Minh Viễn cũng không liên lạc gì với cô. Cô giống như cũng quen với điều này rồi.

Chỉ là sáng nay, lúc cô vừa ăn xong bữa sáng, chuẩn bị đi đón Đỗ Thanh Hoa thì có người gọi điện thoại đến, là số điện thoại lạ.

“A lô? Ai vậy?”

“Nam Phương, là tôi.” Đầu bên kia truyền đến giọng nói kệch cỡm lại yếu ớt.

Trân Nam Phương ngẩn ra, cô nhăn mày theo bản năng, thế mà lại là Ngô Hài “Có việc gì sao?” Cô nhíu mày nói.

“Tôi nghe nói mấy ngày nay cô chưa đi làm, là cơ thể có chỗ nào không thoải mái à?” . ngôn tình hài

“Giữa chúng ta không cần phải vòng vo tam quốc như vậy, có chuyện cứ nói thẳng.” Trần Nam Phương cũng không cảm thấy cô ta là có ý tốt muốn quan tâm mình.

“Nam Phương, cô vân có ác cảm với tôi như vậy.” “Một kẻ có thể tát ngược lại chính mình, hoặc là kẻ điên, hoặc là kẻ độc ác.” Trân Nam Phương nghĩ đến chuyện ở văn phòng lần đó: “Người nào tôi cũng không muốn dính vào.”

“Tôi đây liền nói thẳng.” Ngô Hà cười khẽ: “Cô làm vợ thì nên chăm sóc Minh Viễn nhiều hơn, cũng không thể để tôi chăm sóc anh ấy giúp cô mãi được.”

Trần Nam Phương cắn răng nhịn: “Thật không hiểu kẻ thứ ba nghĩ gì, làm gái còn muốn lập đền thờ cho mình nữa.”

Đầu bên kia khựng lại.

“Cô muốn thông qua cuộc gọi này để ép vợ bỏ cuộc, vậy có lẽ cô chưa tỉnh ngủ, nếu tôi không đồng ý ly hôn, người tình trong mộng như cô vĩnh viên đều chỉ có ánh sáng của kẻ thứ ba thôi.”



Trần Nam Phương cười lạnh: “Nghĩ kỹ lại thì cô và Hà Minh Viễn thật đúng là xứng đôi vừa lứa, cô làm cho anh ta mọc sừng dài như vậy mà anh ta vẫn còn quan tâm đến cô như thế.”

Cúp điện thoại, Trần Nam Phương gần như ngồi bệt xuống sàn nhà.

Hai tay ôm lấy mặt, trái tim cô như bị những lời này đâm thành cái sàng, phàm là không bị bức đến góc tường, ai lại nói những lời không tốt như vậy đây..

Ngô Hà vấn luôn chăm sóc Hà Minh Viên, ha, rốt cuộc anh ta coi cô là gì cơ chứt Ngồi một hồi bình ổn lại tâm tình, Trân Nam Phương thu dọn chuẩn bị đến đến bệnh viện đón Đỗ Thanh Hoa, vừa mở cửa ra, cô lập tức hóa đá.

Thế mà Hà Minh Viễn lại đang đứng ở bên ngoài!

Cô lui từng bước về phía sau theo bản năng, muốn đóng cửa lại nhưng đã quá muộn, anh đã bước một chân vào phòng rồi.

“Anh đến làm gì? Dựa vào cái gì mà đi vào nhà em!” Trần Nam Phương trừng mắt, cố gắng nén cảm giác bối rối xuống lòng: “Bây giờ em mời anh ra ngoài, ngay lập tức!”

“Đi ra ngoài? Đây không phải tài sản chung của hai vợ chồng à?” Nói xong, anh mạnh mẽ đi vào, đánh giá mọi đồ Vật trong phòng.

“Tổng giám đốc Minh Viễn không bận à?” Trần Nam Phương lạnh mạnh nhìn anh.

^n “Bận.” Anh thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn cô, anh không muốn đi tìm cô, chỉ là căn bản không khống chế được chính mình, anh cũng không hiểu được trên người cô có ma lực gì, hấp dẫn anh, khiến anh không thể kháng cự.

khóe miệng Trần Nam Phương giật giật, nghĩ thâm nếu đã vội thì còn chạy tới đây làm gì!

Đấn ngả bài vì Ngô Hà sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.