“Anh Đầu Kim, anh không có điện thoại mà nhỉ, tôi mua cho anh một cái đấy, để chúng ta liên lạc cho tiện”, vì bị thương nên giọng nói của Đồng Xu không được rõ ràng.“Vậy tôi gửi anh tiền đây”, tôi nói.“Không cần, điện thoại không đắt đâu, anh Đầu Kim giúp tôi một chuyện lớn thế này thì tôi cũng phải đáp lễ chứ”.Đầu Kim cười với tôi, nhưng môi anh ta lại toác ra, đau đến độ phải ngậm miệng lại.Minh Thu bèn bảo: “Cậu cứ cầm đi, tên này có tiền đấy, chiếc xe Benz này cũng là do cậu ta mua đứt đấy, vậy nên cậu đừng có tiết kiệm tiền cho cậu ta”.Đồng Xu khoát tay xấu hổ.Tôi nhìn chiếc xe, thầm nghĩ cái xe này vừa êm vừa thoải mái, ngay cả ghế ngồi cũng là loại da đắt tiền, không biết đáng giá tới bao nhiêu nữa! Chắc tôi có khâu thi thể cả đời cũng chẳng kiếm đủ.“Đồng Xu, anh kể với tôi xem, trong lúc khâu thi thể anh đã gặp phải trở ngại gì?”“Ôi, tôi vốn chỉ là một đứa gà mờ thôi, mà cái xác đó thì nát bét cả ra, tôi tốn mất bao nhiêu sức để vá, lúc thì không tìm được kim, lúc lại chẳng thấy chỉ đâu..”Tôi nhớ tới cảnh Đồng Xu giúp tôi vá xác hôm ấy, anh ta chẳng giống một kẻ tay chân vụng về chút nào, tôi bèn bảo Đồng Xu hãy kể cặn kẽ sự tình cho mình.Đồng Xu nói từ lần đầu vá cái xác đó anh ta đã gặp trở ngại, vừa vá thì chỉ đã đứt.Anh ta đoán có lẽ nỗi oán hờn của người chết quá nặng nề nên mới gây hấn với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-va-xac/1756823/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.