Đồng Xu vội bảo: "Tôi biết như vậy có thể sẽ khiến anh khó xử, nhưng tôi thật sự đã hết cách rồi. Quanh tôi không có ai biết vá xác cả".Tôi bảo Đồng Xu đừng cúp máy, hãy đợi tôi một lát đã.Tôi che ống nghe, hỏi Thất Thất đây là cơ hội hiếm có, liệu cô ấy có muốn báo thù không.Gương mặt Thất Thất rất nghiêm túc, cô ấy khẽ cắn ngón áp út bên bàn tay trái, suy nghĩ một lát, cô ấy bèn gật đầu với tôi: “Ngay cả trong mơ em cũng muốn giết kẻ đó…”Nói rồi, giọt nước mắt tủi nhục ứa khỏi khóe mắt Thất Thất, tôi vô cùng đau lòng, rồi ngay sau đó cảm giác đau đớn đã biến thành nỗi tức giận với ông chủ.Tôi siết nắm đấm, nghiến răng, thầm hạ quyết tâm."Được, vậy anh sẽ giúp em giết ông ta!"Nghe vậy, Thất Thất vội lắc đầu: "Không được, không được đâu! Anh không được giết người, giết người là phải đền mạng đấy, như vậy đời anh sẽ tiêu tùng, anh để mình em xử lý ông ta là được"."Đền mạng thì đền mạng! Cùng lắm anh chết rồi làm ma với em là được!"Thất Thất ngẩn ngơ, nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn thiết, cặp mắt cô loang loáng ánh lệ"Vì giúp em báo thù... mà anh không sợ chết sao?"Tôi lắc đầu: "Anh không sợ, dù sao anh cũng không có bố mẹ, chú hai anh chết rồi, anh không còn ai để phải bận lòng nữa, có làm ma với em thì cũng chẳng sao".Thất Thất cười: "Đầu Kim, cảm ơn anh, nhưng riêng việc này anh hãy nghe em, để em xử lý ông ta một mình đi. Anh phải sống, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-va-xac/1756821/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.