Tôi và Thất Thất đều nhìn thấy nó, chúng tôi cùng đồng thanh thốt: “Rắn trắng?!”
Nghe vậy, lão quỷ cũng khựng lại, ông ta quay đầu nhìn, vệt ánh áng màu trắng nọ đã đáp xuống phía sau mộ ông ta.
“Trời! Sao nó lại ở đây!”, ông ta kêu toáng lên rồi đuổi theo rắn trắng.
Tôi và Thất Thất cũng đuổi theo, chúng tôi nhìn thấy chú rắn trắng rõ mồn một.
Toàn thân nó trắng như tuyết, dù bò qua bùn lầy nhưng lại chẳng có chút đất cát dính trên thân.
Tôi chưa từng thấy con rắng nào đẹp như vậy.
Chúng tôi sững sờ trước vẻ đẹp của con rắng trắng, Thất Thất cũng phải thán phục: “Đây là con rắn đó sao?”
Lão quỷ sốt sắng khom lưng, từ từ quỳ xuống, như đang chuẩn bị bắt chú rắn trắng lại, nhưng chú rắn trắng lại rít lên rồi chui vào mộ lão quỷ. Lão quỷ ngẩn ra, ông ta cúi đầu xuống, gương mặt gần như dán thẳng xuống đất.
“Tiểu mỹ nhân nghịch ngợm này, sao mi lại trở về...”
Tôi không để tâm tới nhiều chuyện tới vậy, bèn thẳng thừng lấy tay đào, lão quỷ nhìn tôi, sốt ruột nói: “Trời ạ, cậu đừng có đào linh tinh! Ống trúc đang ở đây mà! Chắc rắn trắng chui vào đó rồi”.
Loading...
Tôi nhìn theo hướng lão quỷ chỉ, loáng thoáng thấy trong đám cỏ dại có một thứ gì đó hình tròn, một đầu cắm trên mộ lão quỷ.
Tôi cẩn thận mò mẫm một đầu ống trúng, dùng sức rút nó ra ngoài.
Ống trúc đã bị rút ra, bên trong có thứ gì đó đang vùng vẫy, Thất Thất vội vã giúp tôi đậy nắp ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-va-xac/1756805/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.