Vừa chạy tới nơi thì lão quỷ đã nhảy ra từ sau mộ, ông ta cười ha hả với tôi: "Ôi chà, học trò cưng, cậu chạy vội quá nhỉ, có phải cậu tìm được mấy món đồ mà thầy cần rồi không?"
Ông ta cười xấu xa, tôi bèn huơ những tấm ảnh trước mặt ông ta.
Lão quỷ vô cùng xúc động, ông ta vươn tay định cầm lấy ảnh, nhưng tiếc là nếu không bị đốt thì ảnh chẳng có tác dụng gì với lão quỷ.
Ông ta liếm môi, nhìn chằm chằm tấm ảnh trong tay tôi: "Trò cưng, mau lên mau lên! Đốt ảnh cho thầy đi!"
"Thứ nhất, tôi không phải học trò của ông. Thứ hai, ông phải đưa con rắn trắng cho tôi trước, nếu không tôi sẽ không đốt ảnh cho ông".
Thấy tôi tỏ vẻ kiên quyết, gương mặt lão quỷ trở nên khó coi: "Sao cậu cứ đòi con rắn kia thế? Hay để thầy dạy cậu mấy ngón nghề hay nhé?"
Tôi thẳng thừng từ chối, bảo với ông ta nếu không có rắn trắng thì không có ảnh.
"Được rồi được rồi, thế thầy nói thật với cậu vậy, thật ra con rắn trắng đã bị thầy...", ông ta lo lắng nhìn tôi như không dám nói.
"Ông làm gì nó rồi?"
Lão quỷ cúi đầu lẩm bẩm: "Thầy làm mất rồi, lần trước lúc tới tìm cậu thầy đã đánh mất nó".
Loading...
"Gì cơ! Linh hồn của bà Liễu đang bị thương, bà ấy rất cần có con rắn đó để cứu mạng! Sao ông có thể làm như vậy!"
Tôi giận tới phát điên, bèn ném thẳng xấp ảnh xuống đất rồi giậm mạnh lên chúng.
Lão quỷ thấy vậy mà đau lòng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-va-xac/1756804/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.