Những âm thanh lộn xộn đó cứ rót thẳng vào tai tôi khiến đầu tôi như muốn nổ tung.
Gắng gượng sắc nước cho xong rồi đổ ra chén, sau đó tôi ngả lưng xuống giường ngủ.
Tôi ngủ một giấc thẳng tới trời tối, mơ mơ màng màng tôi thấy một cơn gió lạnh thổi vào cổ mình lạnh buốt.
Tôi bừng tỉnh, mở mắt ra thì thấy Thất Thất đang nằm bên giường mình.
"Đầu Kim, anh sao thế?"
Tôi ngồi dậy lắc lắc đầu, ngoáy ngoáy lỗ tai thấy đỡ hơn chút thì nói với Thất Thất là tôi không sao, bảo cô ấy uống chén thuốc trên bàn đi.
Thất Thất thấy tôi không sao thì cười với tôi, quay người tới bên bàn uống chén thuốc.
Tôi cũng xuống giường, đợi Thất Thất uống thuốc xong thì hỏi: "Thấy sao rồi?"
Tôi mới nói một nửa thì đã ngơ người ra rồi, tôi không nghe được tiếng nói của mình nữa!!!
Thất Thất gật đầu với tôi rồi nói thêm gì đó mà tiếc là tôi chẳng nghe thấy gì cả, chỉ có thể phán đoán qua biểu cảm và khẩu hình miệng của cô ấy.
Xung quanh trở nên cực kỳ yên tĩnh, không hề có một tiếng động nào cả.
Không những không nghe được âm thanh bên ngoài mà đến cả tiếng của mình tôi cũng không nghe được, nói chuyện cực kỳ tốn sức.
Cuối cùng tôi đã ý thức được rằng mình đã bị điếc rồi.
Tôi sờ cổ họng của mình, cảm giác được dây thanh quản rung động, tôi khó nhọc lên tiếng: "Thất Thất, anh không nghe được gì cả..."
Cô ấy lại hỏi tôi cái gì, cô ấy không hiểu, chúng tôi giao tiếp với nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-va-xac/1756786/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.