Trong đầu tôi lại hiện lên bóng lưng đáng sợ của bà lão kia.
Vốn tưởng bà ấy đi cùng với Thất Thất thì chắc là ma tốt, không ngờ bà ấy lại từng hại nhiều người như vậy.
"Đầu Kim?", bố Cẩu Tử huơ tay trước mặt tôi: "Được rồi, đừng có ngây ra đó nữa, mau về nhà đi! Sau này đừng tới đây nữa, nhớ chưa?"
Tôi gật đầu, bố Cẩu Tử đẩy lưng tôi bảo tôi mau về trong thôn đi.
Càng nghĩ tôi càng thấy lạ, nếu căn nhà ma từng hại chết người thì sao tôi chưa từng được nghe?
Chú hai là người vá xác, ngoài may thi thể thì còn cầu siêu cho người khác, nếu trong thôn có chuyện thế này thì chắc chắn tôi phải biết rồi chứ, cho dù lúc đó tôi còn nhỏ thì cũng phải còn ấn tượng gì đó chứ.
Đi được hai bước, tôi thật sự hiểu không được nên quay người lại.
"Chú, chú biết những người chết kia là ai không? Sao bọn họ chết thế?"
Bố Cẩu Tử thở dài, nhìn trái nhìn phải, hình như sợ bị người khác nghe lỏm chúng tôi nói chuyện vậy, nhưng con đường đất này chỉ có hai chúng tôi
Bố Cẩu Tử nhíu chặt mày, tỏ vẻ khó xử lắm, ông ấy chép môi nhìn tôi rồi khẽ nói:
"Nếu chú không nói rõ với cháu thì có phải cháu vẫn muốn tới căn nhà đó nữa không?"
Tôi lập tức kiên định gật đầu. "Hầy, cái thằng bé này, thật bó tay với cháu!", bố Cẩu Tử lại kéo tôi đi về phía xa với căn nhà kia hơn, khẽ nói:
"Không phải tất cả những người đó đều ở trong thôn chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-va-xac/1756785/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.