Cô ấy quay sang, lớn tiếng quát lão quỷ: "Việc gì ông phải làm vậy! Ông mạnh tay quá rồi đấy!"
Lão quỷ vẫn còn đang tức giận, tôi bèn vội đưa mắt ra hiệu với Thất Thất, lắc đầu bảo: "Anh không sao đâu, đừng nói nữa!"
Thất Thất thở dài, khép miệng lại.
Tôi không dám làm phật lòng lão quỷ, vì tôi còn đang phải cầu cạnh ông ta.
"Đúng là chỉ có nhóc con biết điều thôi", lão quỷ nở nụ cười u ám.
Tôi tiến về phía trước, cung kính thành khẩn nói: "Cháu còn chuyện này muốn xin chú chỉ giáo cho".
Vốn ông ta đã định đi rồi, nhưng nghe thấy lời tôi, bước chân lão quỷ khựng lại. Ông ta quay người, cố tình nói với vẻ thiếu kiên nhẫn:
"Có gì thì nói nhanh lên!"
"Vậy có phải ở đâu có người chết là chú đều biết không?"
Lão quỷ điềm nhiên gật đầu: "Biết chứ, thế thì sao?"
"Vậy cháu muốn nhờ chú giúp cháu chuyện này, nếu thôn nào quanh mấy vùng này có người chết thì chú có thể báo cho cháu không?"
Lão quỷ nở nụ cười, hàm răng vàng của ông ta lộ ra, có vẻ lão quỷ đã lường trước được lời nhờ cậy của tôi rồi.
"Đương nhiên là được, nhưng mà có phải cậu cũng nên bày tỏ thành ý không?"
Nói rồi, ông ta lại cầm món đồ lót lên ngửi, trông có vẻ rất hưởng thụ.
Thất Thất thấy vậy cũng phải bĩu môi tỏ ý ghét bỏ, tôi vội vã đứng chắn trước mặt Thất Thất, mong cô ấy đừng chọc giận lão quỷ.
"Chú Nhị Đản, không phải chứ, chú lại muốn cháu trộm đồ của quả phụ hả?",
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-va-xac/1756780/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.