Chương trước
Chương sau

**********
Dịch: Đỗ
***
Ánh sáng ấy phát ra từ những lá bùa do Nguyễn Chiêm vẽ. Thứ đồ bằng giấy này không bị hỏng bởi ngâm dưới nước sông, mà trái lại giống như từng cánh buồm nhỏ trong suốt căng phồng, dựng đứng trong nước, tạo thành vòng tròn vây quanh anh. Còn tình hình của anh lúc này, rõ ràng là không mấy lạc quan. Nên nói là Nguyễn Chiêm đang gắng gượng chống đỡ mới đúng. Tay trái anh vững vàng chỉ thẳng về phía trước, toàn bộ cánh tay phải và hai chân anh bị cây rong cuốn chặt. Đám rong vừa dày vừa dẻo dai ngọ nguậy một cách quái đản như có sinh mệnh. Nhìn kỹ thì hóa ra là một búi tóc dài và rậm, chẳng khác gì vô số móng vuốt của quỷ, đang túm chặt lấy Nguyễn Chiêm, hòng kéo đứt ống dưỡng khí trên bộ đồ lặn của anh.
Hiển nhiên là Nguyễn Chiêm hoàn toàn không ngờ hồn ma ôm nỗi oán hận trăm năm sẽ hợp làm một thể thành công, vì thế anh đã rơi vào thế yếu ngay từ đầu. Hiện giờ, mặc dù vẫn ngoan cường kiên trì, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ bị chết dần chết mòn trong nước.
Tiểu Hạ không có thời gian để suy nghĩ, mà nhanh chóng mở hộp giấy vẫn ôm khư khư trước ngực suốt nãy giờ ra. Cô phát hiện con thỏ bằng nến đã tự tan chảy. Trước mắt cô bây giờ là một thanh kiếm gỗ nhỏ có màu đỏ tươi, dài khoảng hơn 6cm, bên trên chi chít những lời chú giống như những con nòng nọc.
Cô cầm chuôi kiếm thật cẩn thận, không biết nên làm thế nào mới được. Tuy nhiên, khi Tiểu Hạ còn băn khoăn thì ‘cái bóng’ lờ mờ đang đứng bên ngoài vòng tròn của những lá bùa vẫn luôn đưa lưng về phía cô, chợt nhận ra có người đến quấy rầy. Thân thể ‘nó’ bất động, nhưng cái đầu lại xoay 180 độ, đối mặt với Tiểu Hạ. ‘Nó’ để kiểu tóc thắt bím chỉ có ở thời nhà Thanh, da thịt trên mặt đã thối rữa be bét, thậm chí còn có cả cọng rong phất phơ và có cá bơi qua. Hốc mắt sâu hoắm không tròng dữ tợn nhìn chòng chọc vào Tiểu Hạ, khóe miệng mấp máy.
“Kẻ xen vào việc của người khác sẽ phải chết!” Tuy ‘nó’ không phát ra âm thanh, nhưng Tiểu Hạ hiểu được nó muốn nói gì. Cô liền biết ‘nó’ chính là kẻ đầu sỏ của tất cả mọi chuyện, cũng chính là vị tú tài ngập tràn oán giận kia.
‘Nó’ lao vút về phía Tiểu Hạ. Cô bèn nhắm tịt mắt lại theo bản năng và giơ tay lên. Thanh kiếm nhỏ bằng gỗ bỗng biến thành kích thước bình thường, đồng thời phát ra ánh sáng đỏ chói, lập tức buộc hồn ma của tú tài phải cuống quýt tháo chạy. Ngay cả đám rong đang trói chặt Nguyễn Chiêm ở phía xa xa cũng rít lên rồi biến mất. Nhưng cùng lúc đó, bong bóng khí bảo vệ Tiểu Hạ cũng tan biến, khiến cô tức cảm nhận được áp lực của nước và thấy ngạt thở, lập tức từ môi trường không khí đến mấp mé bờ vực chết đuối.
Tiểu Hạ muốn đến gần Nguyễn Chiêm, nên ra sức bơi và vùng vẫy về phía anh. Ngặt nỗi, dòng nước mạnh lại đẩy cô càng lúc càng cách xa anh hơn. Cô thấy mình lại sắp chìm vào bóng tối lần nữa.
Nguyễn Chiêm đã nhìn thấy Tiểu Hạ từ lâu. Có điều, khi ấy anh đang cận kề ranh giới giữa sự sống và cái chết, lại không có cách nào để tâm đến cô. Bây giờ thấy cô sắp trở thành bữa ăn vặt cho ác quỷ đang rình mồi, anh đành phải biến lá bùa ở gần mình nhất thành sợi dây vô hình, nhanh chóng kéo cô đến bên cạnh anh, rồi tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, đeo lên mặt cho cô.
Tiểu Hạ hít sâu một hơi. Cô không muốn nếm cảm giác khó thở đến lần thứ hai.
Bấy giờ, ác quỷ ở một bên đang nhìn chòng chọc vào họ, liền căn chuẩn thời cơ hiếm có này để phá vỡ vòng bảo vệ của bùa chú đã bị thiếu mất một chiếc. Nguyễn Chiêm và Tiểu Hạ tức thì bị vây quanh bởi bóng tối mịt mùng, xung quanh vang lên đủ loại âm thanh, nào là tiếng khóc thút thít, nào là tiếng cười vui sướng.
Huýt…
Tiếng kêu khe khẽ hệt tiếng còi thi thoảng lại vang lên bên tai họ, dòng nước phun lên bên cạnh họ như vô số những bàn tay đang túm lấy, kéo lấy họ. Từng luồng khí lạnh âm u ép sát, như thể muốn chôn vùi hai người dưới đáy nước này.
Trong bóng tối đen kịt như địa ngục, hai người chẳng khác nào chú cừu non đợi bị làm thịt, mà Nguyễn Chiêm là hy vọng sống duy nhất. Vì thế, dù Tiểu Hạ sợ chết khiếp, nhưng cô vẫn tỉnh táo lần mò tìm đến mặt của anh, để hai người thay phiên nhau dùng mặt nạ dưỡng khí, và đưa thanh kiếm Huyết Mộc cho anh, thậm chí vòng ra sau lưng anh để không cản trở hành động của anh.

Trong làn nước sông lạnh giá, cách bộ đồ lặn rất dày, Tiểu Hạ dường như vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể và nhịp tim ổn định, mạnh mẽ của Nguyễn Chiêm. Điều đó khiến cô có thêm lòng tin vào việc sẽ chiến thắng tú tài.
Nguyễn Chiêm cầm kiếm Huyết Mộc, dùng hết khả năng để cảm nhận hơi thở tà ác trong bóng tối, vừa cảnh giác với sự tấn công vào bất cứ lúc nào của những vong hồn ôm oán hận, vừa mò mẫm tháo bình dưỡng khí xuống, đeo lên cho Tiểu Hạ, đồng thời bảo vệ cô trong vòng tay. Sau đó, anh chầm chậm bơi về phía tiếng còi kia. Trực giác mách bảo, tiếng còi không có ác ý, thế nên anh lập tức quyết định tin tưởng nó.
Mặc dù Nguyễn Chiêm biết hôm nay ắt sẽ phải tiêu diệt ác quỷ kia, nhưng việc hợp thể thành công bất ngờ của ác quỷ đã tăng gấp đôi sức mạnh của nó, làm anh vừa xông lên đã bị thua thiệt. Nếu không phải là Tiểu Hạ bất ngờ xuất hiện thì có lẽ anh sẽ bị bao vây chết ở chỗ này.
Hiện giờ, kết giới bảo vệ của anh đã bị phá vỡ, còn kết giới của ác quỷ lại bao trùm bốn phía của sóng nước, sẽ nuốt chửng họ mọi lúc, và có khi khiến họ hết đường trốn thoát. Tất nhiên, kiếm Huyết Mộc có thể tiêu diệt vong hồn ôm oán hận ở mức độ này. Phải cái, ác quỷ lại thông minh ẩn vào trong bóng tối, làm Nguyễn Chiêm không tìm thấy được. Mà thời gian tự phong ấn quá lâu khiến năng lực của anh đã ngủ sâu trong cơ thể, hiện tại không thể phát huy hết sức mạnh của kiếm Huyết Mộc. Hơn nữa, anh và Tiểu Hạ đang phải dùng chung một bình dưỡng khí, cứ tiếp tục như vậy thì họ sẽ chết đuối dưới sông vì không đủ dưỡng khí mất thôi.
Lúc này, chỉ có thể gửi gắm hy vọng rằng khúc sông tiếp theo sẽ cạn nước, để Tiểu Hạ rời đi được, còn anh có thể liều mình ‘chiến’ một trận. Vấn đề là lượng dưỡng khí đã quyết định rằng anh không có nhiều thời gian đến thế. Anh cũng không có cách gì phá bỏ kết giới, lại còn phải ứng phó với sự tấn công ‘quyết tử’ của hồn ma tú tài.
Chợt, kiếm Huyết Mộc rung lên, Nguyễn Chiêm nhận thấy trong kết giới hệt cái nắp đậy, không chỉ có sự truy đuổi đằng sau mà còn có cả chướng ngại vật đằng trước.
Là những oan hồn ma ác quỷ khống chế sao?
Nguyễn Chiêm không biết câu trả lời, anh chỉ có thể tung lá bùa phòng thân cuối cùng lên đỉnh đầu mình và Tiểu Hạ, để ánh sáng của bùa chú phát ra có thể chiếu sáng cả vài mét.
Chắn trước mặt họ là một chiếc hộp bằng đá, ngay tại mép kết giới. Bởi vì niên đại đã lâu, nửa chiếc hộp chìm trong lớp bùn dưới đáy sông đã bám đầy rong rêu. Nắp hộp đóng rất chặt, nhưng bên trong lại vang lên từng đợt tiếng động, như thể có thứ gì đó đang giãy giụa muốn thoát ra ngoài. Còn hồn ma ai oán vẫn luôn bám theo sau Nguyễn Chiêm và Tiểu Hạ lại khẩn trương sau khi nhìn thấy hộp đá, cứ thế tiến lên bất chấp nguy hiểm.
Tất cả những điều này khiến Nguyễn Chiêm phấn chấn lên. Anh biết đây chính là chỗ chôn xương cốt của tú tài mà mình tìm mãi vẫn không thấy. Anh láng máng nghĩ có thể giải quyết vấn đề nhân lúc ác ma rối loạn, mặc dù nguy hiểm nhưng rất có hy vọng thành công.
Cùng lúc đó, ác quỷ tú tài nhận ra tử huyệt của mình đã bị bại lộ, bèn liều mạng xông tới. ‘Nó’ biết bản thân không thể chống lại được sức mạnh của kiếm Huyết Mộc, liền biến thành ti tỉ những thanh kiếm rong sắc bén bé nhỏ rồi bắn ra, làm cho Nguyễn Chiêm còn chưa phát huy được hết sức mạnh của kiếm Huyết Mộc đã luống cuống, chỗ bị thương chảy đầy máu tươi. Những cây rong đâm vào người anh biến thành quỷ nhỏ nanh ác, với tai và miệng nhọn hoắt, chúng kêu chít chít chui vào vào trong cơ thể anh. Vài con trong số đó còn muốn cắn cả Tiểu Hạ đang ở sau lưng anh.
Tiểu Hạ vô cùng khiếp sợ, nhưng cô không thể rời xa Nguyễn Chiêm. Thấy anh bị sặc nước, đầu óc cô giờ phút này lại vô cùng tỉnh táo. Cô vừa né tránh sự tấn công của tiểu quỷ, vừa đưa bình dưỡng khí cho Nguyễn Chiêm từ phía sau. Kế tiếp, khi xác định anh có thể nín thở được một lúc, Tiểu Hạ lao tới trước chiếc hộp đá đã bị lỏng ra bởi kiếm Huyết Mộc khi nãy vung múa bừa. Đoạn, cô bẩy mạnh nắp hộp.
Tiểu Hạ đứng hình!
Hộp đá không đủ lớn, xương cốt trắng hếu bên trong vặn vẹo đáng sợ, nhưng tóc và răng vẫn còn nguyên vẹn. Cái thì dập dềnh theo dòng nước, cái thì va vào nhau như đang nhai nuốt. Bên cạnh xương chân có rất nhiều nùi tóc kết thành búi, đang phát ra tiếng, nhao nhao muốn bò ra ngoài.
Quái dị nhất là trong lồng ngực của bộ xương trắng có một trái tim đỏ tươi.
Thịch, thịch, thịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.