**********
Dịch: Đỗ
***
Ánh sáng ấy phát ra từ những lá bùa do Nguyễn Chiêm vẽ. Thứ đồ bằng giấy này không bị hỏng bởi ngâm dưới nước sông, mà trái lại giống như từng cánh buồm nhỏ trong suốt căng phồng, dựng đứng trong nước, tạo thành vòng tròn vây quanh anh. Còn tình hình của anh lúc này, rõ ràng là không mấy lạc quan. Nên nói là Nguyễn Chiêm đang gắng gượng chống đỡ mới đúng. Tay trái anh vững vàng chỉ thẳng về phía trước, toàn bộ cánh tay phải và hai chân anh bị cây rong cuốn chặt. Đám rong vừa dày vừa dẻo dai ngọ nguậy một cách quái đản như có sinh mệnh. Nhìn kỹ thì hóa ra là một búi tóc dài và rậm, chẳng khác gì vô số móng vuốt của quỷ, đang túm chặt lấy Nguyễn Chiêm, hòng kéo đứt ống dưỡng khí trên bộ đồ lặn của anh.
Hiển nhiên là Nguyễn Chiêm hoàn toàn không ngờ hồn ma ôm nỗi oán hận trăm năm sẽ hợp làm một thể thành công, vì thế anh đã rơi vào thế yếu ngay từ đầu. Hiện giờ, mặc dù vẫn ngoan cường kiên trì, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ bị chết dần chết mòn trong nước.
Tiểu Hạ không có thời gian để suy nghĩ, mà nhanh chóng mở hộp giấy vẫn ôm khư khư trước ngực suốt nãy giờ ra. Cô phát hiện con thỏ bằng nến đã tự tan chảy. Trước mắt cô bây giờ là một thanh kiếm gỗ nhỏ có màu đỏ tươi, dài khoảng hơn 6cm, bên trên chi chít những lời chú giống như những con nòng nọc.
Cô cầm chuôi kiếm thật cẩn thận, không biết nên làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tru-ta/1747174/chuong-19.html