Một đôi tay từ từ xuất hiện trên cổ Tiểu Hạ.
Nó khô đét nứt nẻ như thân cây chết héo nhưng lại vô cùng nặng nề cứngrắn, mang theo rét lạnh u ám của chốn địa ngục, cố ý đẩy ngã Tiểu Hạ lên sofa.
Cô không nhìn thấy chủ nhân của đôi tay kia nhưng vẫn cảm giác được đôitay ấy màu nâu, thấp thoáng có mấy vệt đỏ như vết cào rỉ máu.
Ngoài cửa sổ, không biết đám cưới Trung Quốc kiểu truyền thống đang đingang qua có diễn trò đi cà kheo không mà trống nhạc náo nhiệt vang dộikhắp trời. Chỉ có xung quanh cô là yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe đượctiếng tim đập của mình, giống như cả thế giới đều không biết sự tồn tạicủa cô vậy.
Sở Luật sư ở tầng mười chín tòa nhà Tả Tự.
Nói đúng hơn, ở độ cao này cơ bản không thể nghe thấy âm thanh gì ở bênngoài ngoại trừ tiếng gió, huống chi vị trí của cô hoàn toàn không nhìnthấy ngoài cửa sổ. Cho dù nhìn thấy được, nghe thấy được thì trên tuyếntrục đường giao thông chính luôn tấp nập xe cộ cũng không thể nào cóloại đội ngũ này đi qua. Vì vậy, tuy còn chìm sâu trong ác mộng nhưng cô cũng tỉnh táo hiểu ra mình bị bóng đè rồi.
Cô biết chỉ cần ngồi xuống sẽ tốt hơn nhưng đôi tay kia lại càng siếtchặt, vừa cử động thì bị nó đẩy ngã. Cô rõ ràng “thấy” mình như con lậtđật nghiêng trái ngã phải trên sofa, mà loại đùa giỡn như vậy lại khơidậy chút quật cường dưới đáy lòng yếu đuối của cô, vì thế cô càng phảnkháng mãnh liệt hơn.
Vô ích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tru-ta/1747156/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.