Trong lòng Triều Vũ bỗng dấy lên rất nhiều cảm xúc, lo lắng, ngạc nhiên, bất an, cuối cùng là bất lực.
Chẳng trách hôm qua lúc cô gọi điện cho anh, giọng anh có vẻ khá kỳ lạ. Nhưng tại sao anh lại không nói chuyện đó với cô? Có phải vì sự xuất hiện của cô nên bà ngoại mới ngất xỉu không?
Triều Vũ ngây ngốc đứng ở đó, lòng quặn thắt từng cơn.
Trình Hiểu Hi nhẹ giọng nói : “Tan làm tôi và cậu cùng tới bệnh viện thăm bà ngoại anh ấy đi.”
Triều Vũ đáp qua loa, “Được.”
Trình Hiểu Hi cầm cốc nước có vẻ ngạc nhiên, “Triều Vũ, cậu vẫn chưa biết chuyện đó à?”
Triều Vũ dần dần tỉnh táo lại, cô cười bất lực một tiếng.
Trình Hiểu Hi im lặng trong chốc lát, rồi nói một tiếng xin lỗi, liền quay người ra khỏi phòng giải khát.
Triều Vũ đi ra hành lang, bấm số máy của Hứa Bác Diễn. Một lúc lâu cũng không có ai nhấc máy. Cô gửi một tin nhắn cho anh: Bà ngoại anh sao rồi?
Nhắn tin xong, cô thở dài một hơi rồi quay lại văn phòng.
Trong căn phòng làm việc náo nhiệt, mọi người vừa nói vừa cười.
Giọng nói giòn tan của chị đồng nghiệp vang lên: “Năm ngoái tôi tới nước A, sống gần biển nên muốn ăn hải sản là có thể ra biển tự câu được. Không khí bên ấy thoáng đãng, nhưng cũng khá khô nóng.”
“Ninh San, em chắc chắn muốn đi chứ?”
Ninh San cười: “Đợt này chỉ có một suất thôi, mọi người đừng tranh với em nhé.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-em/2339316/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.