Thạch Gia Hành khẽ cười một tiếng: “Cậu tự biết là được rồi.”
Tịch Triết lập tức giải thích: “Ninh San cũng khổ lắm, một mình ở Ninh Thành, mấy ngày trước còn bị cả nhà bạn trai cũ bắt nạt, Triều Vũ còn tới tìm tôi giúp đỡ.”
“Cậu khỏi phải giải thích với tôi. Tôi mệt lắm rồi, về ngủ một giấc đã. Cơm tối cũng không cần gọi tôi đâu.” Thạch Gia Hành thản nhiên bước đi.
Tịch Triết xoa xoa cằm, lẩm bẩm một câu: “Trúng tà rồi sao!”
Leo núi xong, bọn họ quay về homestay nghỉ ngơi. Ninh San muốn tới phòng đọc sách.
Hứa Bác Diễn cùng Triều Vũ trở về phòng. Có thể là vì vừa tâm sự với Ninh San chuyện trong lòng nên lúc này tâm trạng của Triều Vũ đã khá hơn rất nhiều. Cô ngồi trên sofa viết một bài giới thiệu về homestay.
Hứa Bác Diễn tắm rửa xong đi ra, nhìn cô một cái: “Tịch Triết cho em bao nhiêu tiền quảng cáo hửm?”
Triều Vũ vẫn đang gõ chữ: “Không phải cậu ấy cho chúng ta trải nghiệm miễn phí ở đây hai ngày một đêm sao?”
Hứa Bác Diễn lau mái tóc ướt sũng nước, khóe miệng mỉm cười, nhắc nhở cô: “Hai ngày một đêm, đổi lấy là em phải viết quảng cáo cho nó.” Muốn bóc lột sức lao động miễn phí của cô cũng dễ thật đấy.
Triều Vũ hoảng hốt ngẩng đầu, cẩn thận ngẫm lại một lúc rồi mới sững người nói ra: “Tịch Triết quả là gian thương!”
“Là do em dễ lừa mới đúng.”
Triều Vũ nghiến răng: “Gian thương!”
Hứa Bác Diễn mở chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-em/2339289/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.